Chương 34
Lam Phương ngồi bó gối trên bậc thang phía bên hông chợ đêm, hai tay cầm ổ bánh mì, há miệng cắn một mẩu, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm muôn vàn vì sao lấp lánh.
Ở phía bắc trên bầu trời đêm, những ngôi sao nối đuôi nhau. Nếu dùng trí tưởng tượng cố gắng nối chúng lại với nhau thì bốn ngôi sao đầu tiên sẽ tạo thành hình tứ giác, ba ngôi sao phía sau tạo thành cái đuôi, tạo thành chòm sao Bắc Đẩu. Hay như cách nói trong dân gian hình dạng của nó giống như cái gáo nước.
“Em thấy chòm sao Gấu Lớn không?” Theo động tác của Thịnh, Lam Phương dõi mắt theo ngón tay anh nhìn chòm sao trên đỉnh đầu, chòm sao nằm ở bán cầu cực Bắc.
“Ừm.”
Sau đó, Vương Thịnh nói.
“Để xác định chòm sao Bắc Cực đầu tiên ta xác định hai vị trí sáng nhất của chòm sao Gấu Lớn là sao alpha và sao beta. Sau đó gọi d là khoảng cách giữa sao alpha và beta, nối một đường tưởng tượng giữa hai sao này và kéo từ sao beta về sao alpha. Từ sao alpha…” Lam Phương bẻ miếng bánh mì nhỏ, nhét vào miệng buộc Thịnh phải im lặng, anh nuốt khan miếng bánh mì xuống bụng.
“Sao anh hay ra vẻ quá vậy?”
Chẳng phải Vương Thịnh thừa biết cô ghét và học tệ Vật Lý nhưng vẫn cố tình dùng muối chà vào vết thương trong lòng.
“Được rồi, anh không nhắc đến môn Vật Lú nữa.” Sau khi uống một ngụm nước suối, anh mới chậm rãi nói.
“Nói về em đi.”
Lam Phương phủi sạch tay, duỗi đôi chân ra, nhìn vào một khoảng vô định trong không trung, nhàn nhạn nói.
“Em có gì mà kể chứ. Một ngày đi học từ sáu rưỡi sáng đến mười một giờ mười lăm mới về đến quán, phụ mẹ tại quán đến một rưỡi lại vác cặp lên trường học phụ đạo. Tối đến học đến mười giờ rồi qua quán phụ mẹ. Khuya thì ở nhà ôn bài.”
“Anh xin chữ ký của em trước đi. Chắc em chuẩn bị debut làm idol nhà YG đó.”
“Mày mà debut anh up ảnh lên ké fame.” Vương Thịnh cười ha hả.
“Thôi ráng lên Đại Học là không còn như vậy nữa.” Phương cắm ống hút vào ly trà đào, hút rồn rột.
Vương Thịnh như vừa nghe được một câu chuyện cười, anh cong môi giễu cợt.
“Ngây thơ quá!”
“Em tin vào mấy câu thầy cô nói lên Đại Học nhàn à?”
“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.” Vừa nói anh vừa mò mẫm, sờ cây vape trong túi nhưng nhận ra đang ở nơi công cộng, anh liền nhét vào.
“Không phải ạ?”
“Nhàn cái nỗi gì, deadline dí sấp mặt, không kịp thở.” Vương Thịnh tặc lưỡi, giọng đầy sự trải đời.
“Trân trọng khoảng thời gian học cấp ba đi, lên Đại Học không vui như em nghĩ đâu.”
Chẳng biết qua bao lâu, điện thoại của Dũng reo lên, khuôn mặt anh thoáng biến sắc, tím tái khi nhìn thấy tên người gọi, hấp tấp nhận điện thoại.
“Alo!!! Anh làm gì mà bây giờ tôi gọi mới nghe máy.” Minh Dũng vội điều chỉnh nút âm thanh, trỏ tay vào điện thoại, sau đó vừa đi vừa giải thích.
Đợi đến khi Minh Dũng đi xa dần, Lam Phương vờ xoa cằm suy đoán.
“Nghe giọng điệu này thì em đoán cô kia là bạn gái anh Dũng.”
“Nó quen gần được hai tuần rồi, bạn gái cùng trong CLB.”
“Vãi! Anh Dũng có người yêu thật á?” Lam Phương nói xong, mới ý thức được lời nói của cô không đúng, vội sửa miệng.
“Dũng nghe được thì buồn lắm đấy!”
“Không phải, ý em là.”
“Cả thế giới dường như đang thoát kiếp độc thân để ăn mừng ngày Valentine ý.”
Lam Phương nhận ra dạo gần đây những người xung quanh cô lần lượt có người yêu, cách vài bước lại nhìn thấy các cặp đôi ôm ấp, âu yếm nhau trên đường. Cô không quá bài xích hay tỏ ra chán ghét khi nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, nhưng trong lòng có chút tủi thân.
Nhớ lại khoảng thời gian sau khi thi tuyển sinh, cô dành cả tuần liền trong phòng, cày nát các bộ phim học đường chiếu mạng, mơ mộng viễn cảnh sau khi lên cấp ba sẽ gặp được nam chính của đời mình. Đương nhiên, chuyện này cô luôn ôm khư khư trong lòng, nếu nói ra với Vũ An chẳng khác nào tự lấy đá chọi mình. Nhưng mãi cho đến học kỳ hai của lớp mười một mà nam chính trong đời vẫn chưa xuất hiện…
“Khi nào An và anh Khang mới qua đây?”
“Bọn họ dẫn con bé đi lạc đến chỗ ba mẹ rồi. Chắc tí nữa qua đây.” Vương Thịnh xem tin nhắn trên điện thoại nói.
Lam Phương gật gù, dõi mắt về phía Minh Dũng đứng xoay lưng về phía chỗ cô, không ngừng đưa tay gãi ngứa sau gáy, đi qua đi lại.
Khoảng chừng hai phút sau, anh nhìn vào điện thoại, thở dài, sau đó tiến lại gần cầu thang.
“Tao quên nói với bạn gái tao biết về chuyện tối nay tao đi chơi, tao cũng không nhắn tin phản hồi nên giận rồi.”
“Về trước đây.”
“Ừ! Mau về dỗ đi.”
Minh Dũng vừa rời đi, cũng là lúc Vũ An và Nguyên Khang trở về.
(…)
“Anh về cẩn thận!” Vũ An vẫy tay tạm biệt anh.
“Như vậy thôi sao?”
Vũ An lấm lét xung quanh rồi kéo cổ áo anh xuống, kiễng chân thơm lên gò má. Vũ An hôn xong hai má liền nóng ran như hòn than đang cháy.
“Ở đây nữa!”
Nguyên Khang vừa nói vừa khom người, trỏ tay lên vị trí môi mỏng của anh, nhoẻn miệng cười.
“Anh đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!”
“Anh không đùa nữa! Em vào nhà đi.”
“Đêm ngủ mơ về anh nhé!” Nguyên Khang đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ.
Đợi đến khi Vũ An vào chung cư, anh mới xoay người trở về nhà.
Mặc dù mới chín giờ hơn nhưng con đường đã vắng vẻ, hiu quạnh. Khu phố mà anh đi ngang qua đa số đều là những hộ gia đình có người lớn tuổi, tầm tám rưỡi tối đã khóa cửa, tắt đèn đi ngủ nên đi ngang nhìn vào tối đen như mực. Cơn gió lành lạnh thổi qua làm cho bãi cỏ ven đường xào xạc, Nguyên Khang không mẩy mây quan tâm sải chân bước đi, nào ngờ va phải người đi ngược đường, làm cho cả hai ngã nhào xuống.
“Xin lỗi!”
Người con trai kia vừa nói vừa kéo mũ lưỡi trai thấp xuống như thể muốn người đối diện không nhận ra. Ngay sau đó liền lúi húi phủi sạch bụi bặm trên người toan rời đi liền bị Nguyên Khang tóm được, hắn ta vùng vẫy hất tay anh ra, bỏ chạy. Nhưng Nguyên Khang nhanh chân hơn một bước, anh đuổi theo, vật hắn ta xuống vỉa hè, dùng lực ấn chặt hai tay đặt ở phía sau, lạnh giọng.
“Trả tôi ví!”
“Tôi không có lấy.”
“Được thôi, anh lên đồn mà giải thích, ở đây tôi không có nhu cầu nghe.”
Chiếc mũ lưỡi trai kéo lệch sang một bên, gương mặt dần dần lộ rõ, mặt mày trắng bệch, hai bên má hơi hóp lại, mụn mọc chi chít hai bên gò má, hắn ta rũ mắt không muốn người kia nhận ra.
Là Phong.
Ở đồn cảnh sát, Phong thừa nhận hành vi cướp của của mình, cậu ngồi khom lưng, hai tay ra sức cào cào bấu chặt da thịt, rũ mắt nhìn mũi giày.
“Cháu kiểm tra lại xem có mất cái gì không?” Chú cảnh sát liếc mắt sang Nguyên Khang đứng bên cạnh.
“Không ạ.” Nguyên Khang cong môi mỉm cười dịu dàng.
“Được rồi, cháu có thể về rồi.”
Nguyên Khang liếc nhìn cậu ta, bộ dạng bây giờ của Phong. Cậu khác hoàn toàn với trước đây, như trở mình thành một con người khác.
Sở dì Nguyên Khang biết điều đó vì cấp hai, hai người họ từng học chung trường.
Nguyên Khang vốn nổi tiếng trong trường từ những năm cấp hai, thành tích tốt, thể thao cũng tốt nên luôn là tâm điểm của sự chú ý. Đã có lần, Phong tiến lại gần hỏi thăm cũng như muốn chia sẻ bí quyết học tập của anh. Nguyên Khang nhớ rõ ánh mắt kia tràn ngập sự sùng bái, ngưỡng mộ của cậu bạn kia. Chẳng biết từ khi nào lên cấp ba, Phong lại giao du với một nhóm học sinh nổi loạn ở A9, thành tích nhanh chóng tụt dốc. Từ học sinh điểm cao thứ ba đầu vào trở thành học sinh đứng bét lớp. Hết học kỳ một, cậu bị nhà trường chuyển xuống học lớp dưới, bất chấp sự khuyên ngăn của ba mẹ, cậu vẫn tiếp tục giao du với nhóm nổi loạn kia, dần dần tìm đến con đường cờ bạc, cá độ, cuối cùng nghỉ học cuối năm lớp mười.
Nguyên Khang thu tầm mắt, không nghĩ đến nữa. Anh lấy lại ví xong liền rời đi.
Về đến nhà cũng là ba mươi phút sau, qua khung cửa kính Nguyên Khang thấy ánh đèn ở phòng khách còn sáng trưng. Nguyên Khang vặn tay cầm mở cửa bước vào, thay dép trong nhà bước vào. Trong phòng khách, ba Khang khoanh tay, dựa lưng vào ghế sofa, hai mí mắt dán chặt lại nhau. Nguyên Khang bước lại gần đang định cầm điều khiển tắt TV thì ba Khang cất giọng.
“Không được tắt. Tao vẫn đang nghe TV.” Ba Khang từ từ mở mắt.
Nguyên Khang có vài phần giống với ba, đặc biệt là cặp mắt hoa đào hút hồn kia. Tuy nhiên so về khí chất và thần thái thì khác biệt hoàn toàn.
Nguyên Khang gật đầu, đặt điều khiển trên bàn đang định xoay người trở về phòng thì ba nói.
“Vẫn cố chấp như vậy sao?”
Mặc dù không nói rõ ra nhưng hai bên đều biết đối phương đang đề cập đến chuyện gì.
“Con sẽ không từ bỏ đâu.” Nguyên Khang đứng xoay lưng về phía sofa.
Lần này, ba Khang không gặng hỏi nữa, ông thở nhẹ ra.
“Đủ tiền tiêu không?”
“Con vẫn ổn. Nếu không có chuyện gì khác thì con xin phép trở về phòng.”