Chương 32
Trong phòng chỉ còn anh, bạn cùng phòng đã về nhà từ sớm, Minh Dũng đang đi du lịch Vũng Tàu với CLB, người còn lại thì sang nhà bạn gái chơi.
Nguyên Khang ngồi trên ghế, cắm cúi gõ bàn phím, mắt dán trên màn hình laptop. Một lát sau, đôi mắt anh như gắn thêm tạ mà nặng trĩu, anh vươn tay lấy chiếc lọ thuốc nhỏ mắt đặt bên cạnh, ngửa cổ nhỏ mắt.
Bởi vì học phí học kỳ tiếp theo tăng lên so với kỳ trước, nên khoảng thời gian này anh nhận thêm công việc làm thêm, ôm đồm gần ba công việc. Có những hôm, anh thường xuyên bỏ bữa sáng và trưa, tối đến chỉ húp tạm mì gói trong cửa hàng tiện lợi. Vì vậy, Nguyên Khang gầy đi rõ rệt, khuôn mặt gầy hóp lại, quầng thâm đen xì dưới khóe mắt.
Anh biết nếu cứ tiếp tục giữ những thói quen xấu như vậy thì lâu ngày sẽ sinh bệnh. Nhưng anh không thể dừng lại được, anh đã từng giải thích, thuyết phục ba anh để có thể học ngành ngân hàng. Nếu bây giờ anh dừng bước, chẳng khác nào từ bỏ, chấp nhận việc học Y.
Nguyên Khang luôn ân cần, hỏi thăm nhắc nhở Vũ An phải dành nhiều thời gian cho bản thân. Nhưng tệ thật! Điều đơn giản ấy, anh lại không thể hoàn thành tốt được.
Ngày hôm sau, anh nhận được một cuộc gọi ship cơm trưa đến KTX. Đến khi nhận hàng xong thì nhận được tin nhắn của bạn gái.
[ Anh nhận được cơm trưa chưa ạ? ]
[ Lần sau em nhớ báo anh một tiếng nhé. ]
[ Ban đầu, anh đang định ra căng tin ăn. ]
[ Em biết hết rồi! Anh nói xạo, rõ ràng là không có ý định đi ăn. ]
Nguyên Khang lờ mờ đoán được kẻ mách lẻo cho Vũ An biết chuyện này.
Mấy ngày trước khi Minh Dũng đi du lịch, anh từng thấy vài lần Nguyên Khang bỏ bữa.
“Đúng là không tin tưởng được vào mồm miệng của nó.” Nguyên Khang thầm nghĩ.
Kể từ ngày hôm đó, Vũ An thường xuyên đặt cơm hộp giao đến ký túc xá. Cách vài hôm lại thay đổi món ăn đa dạng.
“Em vẫn còn là học sinh, đừng có tiêu tiền phung phí như vậy.”
“Đây là tiền thưởng của em, không phải tiền của ba mẹ em.”
“Như vậy cũng không được!”
“Mỗi lần thành tích của em tiến bộ, anh đều mua quà tặng em. Lần trước là vòng tay, bây giờ là móc khóa hình sóc con. Vậy tại sao em lại không thể mua cơm cho anh được chứ?” Giọng điệu u uất, đan xen trách móc và hờn dỗi.
Cổ họng của anh nghẹn ứ lại, không thốt nên lời. Nguyên Khang di dời tầm mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Trên đường tấp nập dòng người dừng trước cây đèn đỏ. Cho đến khi đèn chuyển sang màu xanh, tiếng bóp còi inh ỏi vang lên, dòng người vội vã tách ra, rẽ vào những con đường khác nhau. Nguyên Khang biết ở ngoài kia, vẫn còn nhiều mảnh đời đang vất vả, mưu sinh ở Sài Gòn hoa lệ này. Và cũng sẽ có những người giống như anh, bất chấp sự phản đối của gia đình để theo đuổi ước mơ, niềm yêu thích của bản thân.
“Anh luôn nhắc nhở em phải luôn yêu thương chăm sóc bản thân. Nhưng anh lại chẳng làm được điều đó. Tại sao vậy…”
Tâm trạng rối tung đan xen nhiều cảm xúc không tên. Vũ An rũ mắt nhìn mũi dép bông, chậm rãi nói từng chữ rõ ràng, rành mạch.
“Anh đang gặp khó khăn gì vậy…Có thể kể cho em nghe không?”
“Em biết em không thể giúp được gì cho anh nhưng em muốn nói cho anh biết một điều.”
“Mặc dù chúng ta xa cách về mặt địa lý nhưng hai trái tim vẫn luôn đồng điệu hòa chung một nhịp đập.”
“Ý em là anh không chỉ có một mình, em vẫn luôn ở cạnh anh.”
Cảm giác chua xót từ từ mon men khắp các cơ thể, anh cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó vươn tay bóp nghẹt tâm can, bóp thật chặt, thật chặt làm cho anh gần như không thở được. Nguyên Khang mấp máy môi định nói gì đó, thế nhưng, lời nói chưa thốt ra đã nghẹn ứ ở cuống họng, anh nuốt ngược lời vào trong bụng.
“Anh không sao thật mà, dạo này anh ngán cơm căng tin nên ra ngoài ăn thôi.” Nguyên Khang bật cười, vẫn là dáng vẻ cợt nhả như thế nhưng lời nói đều không thật.
Mấy ngày sau, tại căn tin của trường.
Vũ An tay cúi sát mặt xuống bàn, tay cầm điện thoại, tay còn lại gắp thịt ăn. Khuôn mặt gần như dí sát vào màn hình điện thoại, Phương ngồi đối diện, vươn tay đẩy trán cô ra xa.
“Đang xem gì vậy?”. Ngôn Tình Hay
“Tao đang xem ảnh này có phải tải trên mạng không?” Vũ An vừa nói vừa giơ điện thoại cho Phương xem.
“Chỉ là một tấm ảnh chụp bữa cơm thôi mà.” Phương nhìn tấm ảnh, cảm thấy có chút kỳ quặc, không hiểu lý do tại sao cô lại lăn tăn mãi.
“Mấy hôm nay, anh Khang hay bỏ bữa nên tao bắt ảnh phải chụp bữa sáng, trưa, tối cho tao xem. Mà mày cảm thấy có giống ảnh mạng không?” Vũ An cắn đũa, hỏi.
“Không đâu, bữa ăn nhạt nhẽo vậy mà.”
Ở bên này, Nguyên Khang chụp tấm ảnh xong, mới khua đũa ăn cơm, bạn bè ngồi xung quanh thấy dáng vẻ bây giờ của anh liền trêu chọc.
“Eo! Bạn gái mày quản ghê, đi đâu cũng bắt chụp ảnh gửi cho à?”
“Quản nghiêm thế!”
Trái lại, Nguyên Khang dường như khá vui vẻ, gương mặt dãn ra, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, mỉm cười lộ ra lúm đồng điếu.
“Mày cũng cảm thấy em ấy đang quản tao à?”
“Hả???”
(…)
Mùng bốn Tết Nguyên Đán.
Bà nội An lọ mọ trong bếp, bà múc hơn phân nửa củ kiệu muối trong hộp lớn sang hũ nhỏ, đóng két lại.
“Mẹ à! Nhà con ăn không hết đâu ạ. Mẹ cứ để cho con hai hũ là được rồi.” Mẹ An nói.
“Thôi, lấy ăn đi.” Nói rồi, bà đóng hết hũ dưa muối, củ kiệu vào trong thùng xốp. Ba An chỉ biết cười trừ, ông ôm thùng xốp đặt sau cốp xe ô tô đỗ trong sân.
Trước khi lên xe, ba An dúi một phong bì màu đỏ vào tay ba mẹ.
“Con biếu ba mẹ ạ.”
“Thôi, ba mày có lương hưu mà mày lo gì.” Ông nội An giật phắt phong bì nhét vào túi ba An, nghiêm giọng.
Sau khi chiếc ô tô màu xám rời khỏi ngõ nhỏ trong làng, ông bà nội An mới quay ngoắt đầu trở vào trong ngôi nhà gỗ.
Trong suốt chuyến đi, mẹ An cảm thấy hơi say xe nên nhắm chặt mắt, dựa lưng vào ghế, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn Vũ An và ba vẫn còn thức, cô dựa lưng vào ghế sau, nhắn tin.
[ Em đang về nè anh ]
Vũ An chụp phong cảnh ngoài trời gửi cho Nguyên Khang.
Ngoài trời, những đám mây trôi nổi trên trời xanh hệt như những viên kẹo bông gòn, khi đi ngang qua cánh đồng dễ dàng bắt gặp những cô bác nông dân mang bốt, khom lưng gieo sạ lúa.
Về đến nơi là gần sáu giờ tối, Vũ An tắm rửa sạch sẽ rồi xin phép ra ngoài chơi với bạn.
Ở đoạn đường khu vực dân cư treo những chiếc đèn lồng màu đỏ dọc đường, thắp sáng trưng một khoảng trời. Vũ An rảo bước trên con đường, dáo dác nhìn xung quanh, bất giác cong môi mỉm cười.
Giây phút nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước quán ăn, Vũ An lao đến, không kiêng dè mà nhảy phốc lên, vòng tay qua cổ, dụi đầu vào cổ anh, cười khúc khích. Nguyên Khang chưa kịp thích ứng với dáng vẻ bây giờ của cô, cảm thấy có chút buồn cười, anh khom lưng, ôm chặt cô vào lòng, cẩn thận như nâng niu món bảo bối, đoạn xoay hai vòng.
“Sao tự dưng hôm nay lại mạnh bạo vậy? Không ngại nữa à!”
“Bọn họ còn lâu mới đến, em ôm anh một chút.”
“Em chắc chứ?”
Nghe vậy, Vũ An hơi chột dạ, nâng mắt nhận ra “bọn họ” đang đứng gần đó, cách Nguyên Khang vài bước chân, cô vội buông tay, líu quýu chỉnh lại tóc tai. Nếu như tinh mắt có thể nhận ra vành tai hơi hơi ửng hồng, cô ấp úng nói thành lời.
“Mọi người đến lâu chưa?”
“À, bọn anh đến trước khi em ôm Khang.” Thịnh chỉnh lại đồng hồ đeo trên tay, cười nhạt.
“Buồn ghê, trong mắt chỉ toàn là Nguyên Khang thôi, còn không để ý đến sự xuất hiện của bọn anh nữa.” Minh Dũng buồn tủi, giả vờ lau nước mắt.
“Em ấy nhớ tao là được rồi, nhớ mày làm gì?” Nguyên Khang hắng giọng, nói xong liền kéo cô vào lòng mình. Vũ An khẽ véo cánh tay anh, cười tủm tỉm.
“Lại còn bảo anh không trẻ con, chỉ như vậy đã ghen rồi.”
Trong quán ăn.
Quán chỉ vừa mở cửa chiều nay, trong quán lác đác vài vị khác.
“Hai bát bún bò, một có hành, một không hành nha sốp.” Vũ An nói.
Lam Phương gật gù đã hiểu, cô quay sang phía Thịnh và Dũng hỏi bọn họ ăn gì.
“Như cũ.” Thịnh cười cười.
Vài phút sau, cô bê khay đựng bát mì, bát bún đặt trên bàn, sau đó đặt khay sang một bên, ngồi xuống chuyện trò.
Thịnh lau sạch đũa, đưa cho mỗi người một đôi, cười nói.
“Cho dù đi ăn ở nơi nào vẫn cảm thấy đồ ăn ở quê nhà là hợp khẩu vị nhất.”
Điều này mọi người cũng đều ngầm đồng ý.
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong cảm giác u sầu vì nhận ra càng trưởng thành càng có nhiều điều quan trọng mà ta phải đối mặt, không còn vô tư, hồn nhiên như trước nữa thì Nguyên Khang chợt lên tiếng.
“Đúng vậy! Khi ở Sài Gòn tao cảm thấy nơi đây như trống trải, thiếu vắng điều gì đó. Tao nhớ thành phố A và nhớ cả…” Nguyên Khang đảo mắt sang bên cạnh, ánh mắt chất chứa cả biển tình, anh vươn tay, tóm gọn tóc, giúp cô buộc tóc đuôi ngựa.
Vũ An lờ mờ đoán được vế sau, cô khom người, gắp đũa lia lịa. Ở dưới gầm bàn, co chân đá vào gót chân của anh.
“Ăn nói linh tinh.” Vũ An lẩm bẩm.
Nguyên Khang cười, vươn tay làm động tác khóa miệng. Không màng để ý đến mặt mày méo mó và ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ của bộ ba ngồi đối diện.
_____
Lời tác giả:
Ban đầu tui định viết chương này ngược hai bạn nhỏ nhưng mà nó lạ lắm!