Chương 2
Lúc đến trường, đầu óc Đỗ Kính Chi cứ ong hết cả lên.
Trong đầu cậu lúc này toàn là câu hỏi sao mình phải ở đây? Mình ở đây làm gì? Học mấy cái này có thể cứu vớt thế giới không? Nếu không thì sao mình phải chịu tội như này chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cậu chỉ có thể thở dài tiếp tục chép bài.
Cậu ngồi ở hàng sau của lớp học, bạn cùng bàn của cậu tên là Hoàng Vân Phàm, cậu bạn này hơi mập, tuy cậu chàng cao xêm xêm Đỗ Kính Chi nhưng lại to gấp đôi cậu. Bình thường Hoàng Vân Phàm thích gọi cậu là đại ca, cũng coi như theo cậu đi quậy khắp nơi, ba người tụ lại thành một nhóm nhỏ.
Nhóm nhỏ kiểu này còn có thể kêu gọi thêm mấy người ở lớp khác gia nhập vào tạo thành nhóm mười mấy thành viên, bọn họ đều là mấy học sinh không chịu nghiêm túc của các lớp, xưng vương xưng tướng trong cái trường toàn học sinh giỏi này. Thực ra Đỗ Kính Chi hiểu rất rõ trong lòng, những học sinh nghiêm túc khắc khổ học hành kia khinh thường, không muốn làm bạn với đám bọn họ. Vậy nên mấy người họ chỉ có thể trở thành một đám cá biệt, cơ mà lực sát thương không thể sánh được với đám ở trường cấp hai của cậu hồi đó.
Hoàng Vân Phàm không nghe lọt tai bài giảng của giáo viên trên bục, cậu mập đành len lén soi gương sau đống sách. Đừng thấy Hoàng Vân Phàm mập mạp mà nhầm, cậu chàng còn đỏm dáng hơn bất kì ai, mỗi khi rảnh rỗi đều thích ca thán về vẻ bề ngoài của bản thân: “Anh Đỗ, tao mới phát hiện ra gần đây tao có mắt hai mí nè.”
Đỗ Kính Chi nhìn bảng đen, tiện tay chép bài vào vở, lơ đãng nhỏ giọng đáp lại: “Không phải mắt sưng do thức khuya đấy chứ?”
“Tao cũng cảm thấy mắt tao có hơi sưng, chờ đến lúc tiêu sưng biết đâu lại to bằng mắt mày đấy.”
“Ừ, đôi mắt của mày đáng yêu như nòng nọc vậy, cực kỳ mê người.”
Hoàng Vân Phàm liếc Đỗ Kính Chi một cái, đối với lời khen không có tính khích lệ cũng chẳng chân thành này của cậu thì ca thán không vui: “Cảm ơn ngài đã không nói mắt con giống như tinh tr*ng.”
Lưu Thiên Nhạc ngồi ở hàng trước đang dựa lưng vào ghế nghe giảng câu được câu không, sau khi cậu chàng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Giáo viên tiếng Anh đang giảng bài trên bục, nghe thấy tiếng cười thì lập tức dừng bài giảng lại, khàn giọng gào: “Ba người các cậu cút ra ngoài cho tôi!”
Đỗ Kính Chi ném cây bút trong tay đi, chép miệng tặng cho Hoàng Vân Phàm một ánh nhìn “dịu dàng” rồi lắc lư ra khỏi lớp bằng cửa sau, hai người còn lại trầm mặc nối đuôi theo sau cậu ra khỏi phòng học.
Đứng trên hành lang có thể thấy được sân thể dục qua cửa sổ, Đỗ Kính Chi chống hai tay lên bệ cửa nhìn xuống dưới, gần như cậu lập tức thấy được đôi chân dài đong đưa như đang đạp Phong Hỏa Luân* kia.
*Bánh xe gió lửa: Một trong những bảo bối của Na Tra.
Quần đồng phục của Chu Mạt khá buồn cười, bởi vì đồng phục học sinh của trường không thể may riêng nên anh chỉ có thể lấy số lớn nhất, kết quả là chiều dài thì vừa nhưng ống quần rộng như đang trùm bao tải, nhất là khi có gió thổi qua, ống quần phồng lên như đang nhét thêm hai con gấu bông vào vậy.
Đến hè, Chu Mạt sẽ xắn gấu quần lên cho đỡ ngại.
Hoàng Vân Phàm nhìn theo ánh mắt của Đỗ Kính Chi xuống sân thể dục, không nhịn được mà cảm thán một câu: “Đám người lớp 1 kia đúng là không cùng một thế giới với chúng ta mà, nhiều lúc tao thực sự muốn bắt bọn nó đem đi giải phẫu xem trong người chúng nó có phải nhiều hơn chúng ta bộ phận nào không.”
“Trong đầu bọn nó có nhiều hơn cái gì không thì tao không biết, cơ mà chắc chắn trong đầu mày có hơn người thường một đống cớt.”
“Cớt thì không chắc nhưng mà tao cảm thấy trong đầu tao có độc, nếu không thì sao lại có nhiều mụn như vậy chứ?”
Đỗ Kính Chi hời hợt nói mấy chữ: “Ít thức đêm, uống nhiều nước.”
Lưu Thiên Nhạc đứng bên cạnh cũng nhìn theo, mở miệng hỏi một câu: “Anh Đỗ, nghe nói mày quen Chu Mạt lớp 1 à?”
“Không quen.” Cậu chối bỏ thẳng thừng không chút do dự.
Bắt đầu từ những năm cấp hai, Đỗ Kính Chi và Chu Mạt đã ăn ý coi như không quen biết nhau lúc ở trường.
Bởi hai người cứ ở cạnh nhau một thời gian thì sẽ có giáo viên tìm Chu Mạt nói chuyện để anh bớt qua lại với loại học sinh cá biệt như Đỗ Kính Chi. Bọn họ coi Đỗ Kính Chi chẳng khác nào yêu quái hồng nhan họa thủy vậy, làm như nếu cậu ở cạnh Chu Mạt lâu thì sẽ hút hết tất cả những gì tinh túy nhất của anh.
Chưa hết, luôn có người nói với Đỗ Kính Chi là: “Quan hệ giữa cậu với Chu Mạt không tồi mà sao không chịu học tập người ta một tí vậy?” Nghe nhiều mấy lời như vậy cậu cũng thấy chán, sau đó dứt khoát nói thẳng với Chu Mạt là sau này chúng ta coi như không quen không biết lúc ở trường đi, có chuyện gì thì về nhà nói sau.
Mới đầu Chu Mạt không đồng ý, nhưng sau đó anh phát hiện ra Đỗ Kính Chi thực sự không để ý đến mình thì chỉ đành thỏa hiệp, cố gắng hết sức phối hợp với Đỗ Kính Chi, cùng cậu giả làm người dưng, tránh việc về nhà cậu cũng không thèm để ý mình nữa luôn.
Sau khi hết tiết học thứ sáu, có người đến cửa lớp 7 bảo rằng thầy thể dục gọi cậu qua nhà đa năng. Bởi vì cậu là lớp phó thể dục nên bị gọi xuống sân cũng không có gì lạ, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đi ngay.
Vừa bước ra khỏi khu dạy học thì gió lớn bốn bề nổi lên, cậu nhớ thời tiết lúc trưa còn khá tốt, sao mà giờ lại thay đổi rồi? Chẳng lẽ đây là luồng gió yêu ma?
Cậu đột nhiên nhớ tới tin nhắn sáng nay Chu Mạt gửi cho cậu, đoán chừng là trời sắp mưa nên cậu đút tay vào túi áo đồng phục, khom lưng chạy qua chỗ nhà đa năng. Vừa bước vào, cậu đã thấy Chu Mạt đang ở đó đập bóng rổ, nói thật, vóc dáng đối phương cao ráo đẹp mắt, lúc dẫn bóng nhìn khá ngầu đấy chứ.
Đỗ Kính Chi không để ý tới anh, đi thẳng vào trong thì nghe được tiếng Chu Mạt gọi: “Nhóc Kính Tử, là tôi gọi cậu.”
Bước chân cậu khựng lại, sau đó cậu quay đầu mắng Chu Mạt: “Cút đi, tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần là không được gọi tôi như vậy rồi hả!”
“Sao thế? Nhóc Kính Tử nghe đáng yêu mà, không phải cậu cũng gọi tôi là anh Compa à?” Nói xong anh còn nở một nụ cười ấm áp, khiến cậu không thể cáu kỉnh được nữa.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nói với ai rằng cậu thích thấy Chu Mạt cười nhiều đến nhường nào. Mặt mày Chu Mạt khôi ngô sáng sủa, lại còn có mắt cười bẩm sinh, lúc anh cười rộ lên sẽ khoe ra hàm răng trắng tinh, nụ cười ngọt ngào như vậy khiến anh thoạt trông như không vương chút bụi trần.
Có người trời sinh hợp với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng có người hợp với những nụ cười, Chu Mạt chính là kiểu người thứ hai.
Tính tình Đỗ Kính Chi có lỗ hổng khá lớn, có thể nguyên nhân đến từ gia đình, cũng có thể do hình thành theo thời gian, tóm lại cậu chẳng khác gì quả bom, vừa chạm vào là lập tức bùng nổ, duy chỉ không phát giận trước mặt Chu Mạt, giống như bị anh thu phục vậy.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Cậu hỏi với giọng bất thiện.
“Tôi sợ cậu mặc quần này bị lạnh nên nghĩ ra một cách.” Chu Mạt vừa nói vừa thả quả bóng trong tay xuống, lấy một cuộn băng keo trong suốt tới.
Cậu trợn tròn mắt không tin nổi, lùi liên tiếp năm sáu bước nhìn Chu Mạt cầm băng keo đi tới chỗ mình, gào thất thanh: “Đừng nói với tôi là cậu dùng thứ đồ chơi này dán cái lỗ rách như ăn mày ở quần tôi vào đấy nhớ.”
“Nhóc Kính Tử thật là thông minh, cậu cũng cảm thấy cách này không tồi đúng không?”
“Cút cút cút!!!” Cậu xua tay liên tục như đang đuổi ruồi, giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Trước mặt Chu Mạt, Đỗ Kính Chi chẳng thể phát cáu được, chả khác cọp giấy là bao. Mà trước giờ Chu Mạt chưa từng sợ Đỗ Kính Chi, vậy nên bị cậu từ chối anh cũng không để ý, bóc băng keo đuổi theo cậu. Cậu vội vã quay đầu định chạy, kết quả bị Chu Mạt vòng tay ôm lấy từ phía sau.
Cậu giật thót trong lòng, nhanh chóng thúc cùi chỏ vào người Chu Mạt để anh buông ra, miệng còn mắng không ngừng: “Cút đi, tôi không dán, dán xong thì tôi khác gì thằng thiểu năng?”
“Cơ thể quan trọng hay mặt mũi quan trọng?”
“Cần mặt không cần mạng, cần tiền không cần mặt!”
“Vậy thì tôi cứ không buông đấy.” Chu Mạt là một người cực kỳ cứng đầu, chỉ cần cậu không chịu thỏa hiệp thì anh thực sự có thể liều mạng với cậu ở nhà đa năng này luôn, dù có đến giờ học cũng sẽ không quay về lớp.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy thân nhiệt của mình tăng lên, nhất là ở mặt, cơ mà nguyên nhân lại không phải do thời tiết.
Cậu muốn từ chối, lại mở miệng lần nữa thì phát hiện môi mình run run. Vóc dáng hai người chênh lệch khá lớn, cậu giãy giụa đấu tranh mà chẳng khác nào gà con bị ép chặt lại, cậu không đẩy được Chu Mạt ra.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không buông ra thì tôi đánh chết cậu bây giờ!” Mấy lời này gần như là run rẩy thốt ra, tựa như chủ nhân giọng nói bị cái gì đó kích thích vậy.
“Cậu xem cậu phát run luôn rồi mà còn nói không lạnh?” Chu Mạt như không nhận ra cậu có chỗ nào bất thường, vẫn chỉ chăm chăm quan tâm chuyện Đỗ Kính Chi có lạnh hay không.
Cậu nặng nề nuốt nước miếng, quyết định không đếm xỉa gì nữa, cũng không vùng vẫy phản kháng mà đành hỏa hiệp nói: “Cậu đánh nhanh thắng nhanh đi, tôi không có kiên nhẫn đâu đấy.”
Chu Mạt nghe vậy lập tức vui vẻ cầm băng keo lên dán toàn bộ lỗ rách trên quần nhìn như ăn mày của Đỗ Kính Chi lại, trông anh chẳng khác nào một người bà hiền từ đang vá quần cho cháu.
Cậu cúi đầu nhìn cái tên to con đang ngồi xổm trước người mình, Đỗ Kính Chi mím môi thở hổn hển, không rõ là vì hồi nãy giãy đến mệt hay bởi vẫn còn tức. Nếu không phải cậu hiểu rõ con người Chu Mạt thì cậu đã nghĩ đây là một trò đùa dai rồi, mặc quần rách thành như vậy quả thực có thể trở thành một giai thoại luôn.
Sau khi dán băng keo xong, Chu Mạt đứng lên, thấy cậu có vẻ vẫn còn tức thì càng cười tươi hơn: “Nhóc Kính Tử, tôi luôn cảm thấy lúc cậu tức giận thì cực kỳ đẹp.”
Cậu không do dự, nhặt quả bóng rổ trên đất lên ném về phía Chu Mạt.
Lúc quay trở về, hai người không đi cùng nhau, lớp Chu Mạt xa nên anh đi trước, cậu muốn đi sau để lột băng keo ra, ai ngờ vừa định xuống tay thì nhận được tin nhắn của Chu Mạt: “Về nhà là tôi kiểm tra đấy, nếu không dán thì tôi sẽ…”
So với việc nói thẳng xem định phạt cậu như nào thì dùng dấu chấm lửng còn khiến cậu khó chịu hơn. Đỗ Kính Chi xem tin nhắn, giận tới nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn nhắm mắt bất chấp quay về lớp. Cũng may là chuông vào học đã reo, đám học sinh trong WC cũng đang chạy về lớp, chẳng có mấy người đứng ngoài hành lang nữa nên cũng không ai thấy được dáng vẻ hùng hổ của cậu.
Cậu vào lớp bằng cửa sau, tên mập mõm chóa Hoàng Vân Phàm là người đầu tiên để ý đến quần của cậu, vừa thấy thì lập tức vui vẻ cảm thán: “Ây dô! Lúc anh Đỗ đi đường cũng tự mình phát BGM luôn, chuất zl!”
“Xàm ít thôi.” Cậu bực bội mắng một câu, quay về ngồi xuống vị trí của mình, lấy quần đồng phục trong hộc bàn ra, định mặc ra ngoài cái quần rách. Nhưng vừa nhấc chân lên thì cậu thấy mấy cọng lông chân đáng thương của mình dính trên băng keo, Đỗ Kính Chi đảo mắt nghĩ nhất định là do Chu Mạt học nhiều đến sảng luôn rồi.
Đến giờ tan trường, trời thực sự đổ cơn mưa.
Đỗ Kính Chi cùng che dưới một tán ô với Hoàng Vân Phàm đi về phía trạm xe, lúc di chuyển cậu còn kéo tay Hoàng Vân Phàm đặt lên vai mình, nói: “Anh Hoàng cho em mượn cánh tay rắn chắc này dùng một tí nha, làm nơi cho em tựa vào.”
“Con mẹ nó, mày định lấy tay tao che mưa thì có, thằng chóa này.” Hoàng Vân Phàm không nhịn được mắng cậu một câu.
“Sao? Nói chuyện với anh mày thế đấy à?”
Hoàng Vân Phàm lập tức đổi giọng: “Đâu có, là do em sợ bả vai đơn bạc của anh Đỗ sẽ sụp xuống đấy chứ.”
“Không sao, cứ giày vò tao thỏa thích đi, anh đây chịu được.”
Lưu Thiên Nhạc ở bên cạnh chịu không nổi, mở miệng mắng: “Mẹ nó chúng mày tởm quá, tao thà dầm mưa còn hơn.”
Lúc nói chuyện, tầm mắt Đỗ Kính Chi lướt qua người sở hữu cặp chân dài đi về phía này. Cậu hơi trầm mặc một chút rồi lại tiếp tục ba hoa với mấy người anh em của mình.
Hai người anh em không ngồi cùng chuyến với cậu, lúc xe tới thì ba người tách ra. Trời mưa, lượng người chen chúc trên xe buýt càng đông hơn, nhiều học sinh lái xe đến trường cũng lên xe buýt thay vì lái xe về. Đỗ Kính Chi cảm thấy ruột gan mình cũng sắp bị chen đến lòi ra ngoài luôn rồi, vừa xuống xe cậu liền thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi mới cắm đầu chạy dưới làn mưa.
Chạy thẳng một mạch về nhà, vừa bước vào khu nhà thì Chu Mạt cũng đuổi tới, thở hổn hển hỏi: “Cậu chạy nhanh thế làm gì? Tôi mang ô mà.”
Vừa nói, anh vừa nhấc chân lên nhìn đôi giày thể thao mình đang mang, bởi vì chạy nhanh dưới mưa nên giày bị nước mưa ngấm vào. Vậy là coi như anh chạy theo Đỗ Kính Chi cả một đoạn đường, chẳng biết có phải bị ngốc rồi hay không nữa.
“Tôi sợ mình chạy chậm đầu sẽ dính mưa, sau đó cậu dùng băng keo dính đầu tôi vào luôn.”
Chu Mạt cười “” không ngừng, giơ tay vỗ quần đồng phục của cậu, hỏi: “Thế cậu có xé băng keo ra không đấy?”
“Cút sang một bên đi.” Cậu nói xong thì đi thẳng lên tầng, không trả lời vấn đề này.
Chu Mạt cũng không giận, ngược lại còn cười tít mắt theo sau cậu: “Cậu đúng thật là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo mà.”
Đến tầng 6, Chu Mạt không về nhà mình mà chờ Đỗ Kính Chi mở cửa rồi theo cậu vào nhà. Đỗ Kính Chi vừa vào cửa đã ném cặp sách lên sô pha, định lên tầng. Chu Mạt đi sau cậu, cầm cặp sách của cậu lên, theo cậu lên tầng, còn không quên nhắc: “Cậu lại không định làm bài tập đấy à?”
“Làm cái rắm ấy, giờ tôi mở cửa sổ thì không dám mở đèn, mà mở đèn rồi thì không dám mở cửa sổ, đúng là bức bối chết đi được.”
“Hôm nay mưa nên không sao đâu, cậu chỉ là lười làm bài tập thôi.” Anh nói khéo hơn một chút, “Nếu như cậu cảm thấy nóng thì qua nhà tôi làm bài tập đi, phòng tôi có điều hòa.”
“Không đi, qua nhà cậu ngột ngạt áp lực lắm, ngồi làm bài tập cạnh cậu khiến tôi cảm thấy đầu mình sinh ra chỉ dùng để hô hấp thôi ấy.”
“Sao cậu lại nói bản thân như vậy, đầu cậu dùng làm vật trang trí cũng được mà, ít ra thì nó đẹp.”
Đỗ Kính Chi nghe được lời này thì khựng bước chân lại, đứng giữa cầu thang quay đầu lại nhìn về phía Chu Mạt, từ trên cao nhìn xuống, giơ nắm đấm thị uy: “Cậu ngứa đòn đấy à?”
“Đừng đừng đừng, đánh tôi thì đau tay cậu thôi.” Chu Mạt híp mắt cười, hạ nắm đấm của cậu xuống, đẩy cậu tiếp tục leo lên tầng.
Hai người vừa vào đến phòng cậu, Chu Mạt lập tức đặt hai cái cặp sách xuống chỗ cửa, túm quần đồng phục của Đỗ Kính Chi: “Tôi muốn kiểm tra một chút.”
Đương nhiên là cậu không chịu: “Cậu còn kiểm tra cái gì nữa? Bây giờ tôi mặc hai quần lận, chẳng lẽ không ấm hơn cậu mặc một lớp quần à?”
Ai ngờ Chu Mạt lập tức kéo cạp quần mình ra cho cậu xem: “Hôm nay tôi cố ý mặc quần mùa thu* này.”
*: nó là cái quần legging mặc trong khá dày á mn.
Cậu trầm mặc nhìn chiếc quần thu của Chu Mạt hồi lâu, cảm thấy tên trước mặt đúng là đứa trẻ ngoan khiến mẹ bớt lo, cơ mà cậu vẫn không muốn bị Chu Mạt kéo quần nên vẫn kiên cường đấu tranh: “Tôi cũng về đến nhà rồi, còn lạnh lẽo gì nữa mà cậu đòi kiểm tra.”
Chu Mạt vẫn không buông tha, khăng khăng muốn túm quần cậu cho bằng được, còn bế cậu lên ném vào giường, nói gì thì nói vẫn cứ muốn lột quần đồng phục của cậu ra.
Trong lúc hai người đang vật lộn thì bà Đỗ xuất hiện ở cửa, miệng hỏi: “Bé Kính, con về rồi à?” Sau đó bà thấy tư thế kỳ quặc của hai người.
Ai biết bà Đỗ cũng là một nhân tài hiếm có, thấy Chu Mạt thì lập tức vui vẻ: “Chu Mạt đến chơi đấy à?”
“Vâng, con qua làm bài tập với nhóc Kính Tử.”
“Vậy hai đứa làm đi, dì đi mua muối.” Bà vừa định đi thì lại quay lại nói cái khác: “Chu Mạt, con ở lại ăn cơm với dì và bé Kính nhé, con thích ăn gì để dì làm cho con?”
“Dì nấu gì thì con ăn nấy, dù sao thì đồ dì làm đều ngon mà.”
“Dì thích nói chuyện với con ghê.” Bà Đỗ cười ha hả, nói xong thì quay đầu rời đi, đúng là tự đi mua muối thật, nếu là bình thường thì bà nhất định sẽ sai Đỗ Kính Chi đi.
“Mỗi lần tôi nghe dì gọi cậu là bé Kính* là tôi cứ có cảm giác mình như đang xuyên vào thế giới võ hiệp ấy.” Chu Mạt vừa nói vừa cố gắng túm quần đồng phục của cậu.
*Gốc là “Kính Nhi” nghe như phim võ hiệp thật =)))))
“So với cách cậu gọi thì vẫn tốt chán.” Cậu túm chặt quần mình không buông, còn đạp chân vào Chu Mạt, anh vẫn cứ không buông, cuối cùng cũng lột được quần đồng phục của cậu ra.
Quả nhiên, băng keo trên mấy chỗ rách của quần trong đã bị lột sạch.
Cậu ho khan một tiếng, giải thích: “Khụ, cái băng keo kia đúng là có tác dụng triệt lông thật, tôi bị lột mất một mảng lông chân luôn rồi.”
Lúc này Chu Mạt mới để lộ vẻ mặt “hóa ra là vậy”, anh trầm mặc không nói một lúc rồi mới vui vẻ, thuận tay ném quần đồng phục của cậu qua một bên, ngồi xuống ghế trước bàn học, xem mấy bức tranh cậu đang vẽ mấy ngày qua.
Thực ra là bởi Chu Mạt hiểu quá rõ tính tình Đỗ Kính Chi, biết cậu chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn dán băng keo mà tìm cách lươn lẹo cho qua chuyện nên sẽ mặc quần đồng phục ra ngoài. Biết chắc là bảo thẳng Đỗ Kính Chi mặc quần đồng phục vào thì chẳng có tác dụng gì nên Chu Mạt mới đưa ra hạ sách như này.
Chu Mạt chỉ sợ lúc tan học mà cậu mặc quần rách như vậy thì sẽ bị lạnh nên mới dành cả một buổi sáng vắt óc suy nghĩ kế sách, vẽ ra một đường cứu nước cong cong vẹo vẹo như thế.
Còn vì sao lại muốn kiểm tra thì…
Chu Mạt nhìn bức tranh màu nước trước mặt, khóe miệng cong lên, mỉm cười hồi lâu rồi mới nói: “Bức này vẽ rất đẹp.”
Đỗ Kính Chi thở hổn hển trên giường, chọn một tư thế rồi cứ vậy nằm thẳng cẳng luôn, cậu tùy tiện đáp một câu: “Tranh nào của tôi cậu cũng bảo đẹp, trong mắt cậu thì cái vẹo gì chả đẹp.”
Chu Mạt quay đầu nhìn về phía cậu, đáp: “Ừm, đúng là rất đẹp.”. truyen bjyx
Cậu bị Chu Mạt nhìn đến run run.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Có một kiểu lạnh, là chồng sợ em lạnh.
Có một kiểu yêu, là chồng mặc quần thu cho em.