Chương 6
Lục Hàn Nghiên ngại đến mức mặt đỏ ửng
“U..um, đ..để tớ kéo cho”
Khả Hy từ từ quay lưng lại.
Tấm lưng và phần gáy trắng nõn của cô làm Lục Hàn Nghiên ngại đến mức tay run cầm cập, cậu nuốt nước bọt.
Cậu từ từ chạm vào dây kéo rồi kéo lên, vô tình tay cậu chạm vào lớp da của cô, cảm giác mềm như da em bé vậy.
“X..xong rồi đấy”
Khả Hy cũng ngại không kém nhưng vẫn cô tỏ ta bình tĩnh
“Um, mau đi thôi”
Trên đường đi bộ đến trạm, mặc dù của cách vài bước chân nhưng Khả Hy cảm giác như đang đi trên Vạn Lí Trường Thành vậy.
Đến nới đã thấy Phạm Dao và Diệp Hiểu Phong đang đợi ở đấy
Phạm Dao cảm thấy bầu không khí hơi lạ
“Khả Hy à, sao mặt cậu đỏ như trái cà thế”
“Hả, à chắc là do nắng quá đấy”
Phạm Dao nghi hoặc ” Gì? Bây giờ là hơn 5 giờ rồi đấy”
Lục Hàn Nghiên vội giải vây
“Chắc lúc nãy cậu ấy đáng má hồng đậm quá đấy”
Khả Hy bồi thêm ” Đúng, đúng rồi”
Lúc này xe buýt cũng vừa tới nên Phạm Dao mới không hỏi nữa rồi cả bốn cùng lên xe
Trên xe, Phạm Dao với Khả Hy ngồi phía trước còn Lục Hàn Nghiên ngồi cùng với Diệp Hiểu Phong phía sau
Diệp Hiểu Phong chồm lên phía trước nói
“Hôm nay hai cậu xinh lắm đấy”
Phạm Dao và Khả Hy chỉ cười nhẹ rồi cảm ơn
Còn Lục Hàn Nghiên thì suốt quãng đường ấy luôn trao cho Diệp Hiểu Phong một ánh mắt không thể nào “trìu mến” hơn.
Ngồi xe một lúc thì cũng đến nơi.
Khả Hy và Phạm Dao vừa xuống xe liền tung tăng chạy nhảy khắp nơi, còn Lục Hàn Nghiên và Diệp Hiểu Phong đi theo sau. Thoạt nhìn vào cứ như hai ông bố đi trông trẻ vậy.
Nhìn Khả Hy tung tăng như vậy, bỗng chốc Lục Hàn Nghiên cảm thấy cô như một chú thiên nga nhỏ bé, đáng yêu, thuần khiết đến mức không dám làm tổn thương.
Sau một buổi chiều dạo quanh hồ X, lúc này cũng đã khá trễ, cả 4 quyết định đi về.
Trên đường đi bộ đến trạm xe buýt cả 4 đang trỏ chuyện rôm rả bỗng dưng Khả Hy nhìn thấy ở giữa đường lớn có một chú mèo nhỏ.
“Ơ, hình như có con mèo ở giữa đường lớn kìa”
Trông có vẻ như chú mèo đang bị thương ở chân, trên đường thì xe chạy tấp nập làm chú nèo nhỏ ở giữa đường lại càng hoảng sợ, Khả Hy liền có ý định chạy ra cứu chú mèo
“Để tớ chạy ra bế vào, không may bị xe cán mất thì tội lắm”
Đang định chạy ra thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô
“Nguy hiểm lắm cậu đừng đi” Lục Hàn Nghiên tỏ vẻ lo lắng
“Không sao đâu, đèn đỏ rồi này, tớ chạy ra bế vào là xong chứ gì”
Mặc dù lo lắng nhưng cậu chưa kịp phản ứng Khả Hy đã chạy vụt ra giữa đường
Chợt Lục Hàn Nghiên nghe thấy tiếng xe ô tô rất nhỏ từ phía xa, dần dần to hơn. Cậu quan sát bốt phía thì thấy đằng sau lưng Khả Hy đang có một chiếc ô tô chạy rất nhanh, dường như không có ý định dừng đèn đỏ.
Lúc này Khả Hy đã bế được chú mèo lên, đang chạy vào trong lề
Rồi cô lại thấy Lục Hàn Nghiên đang hớt hải chạy về phía mình, cô dừng lại nói:
“Cậu quay lại đi, tớ bế được bé mèo rồi, tớ vào ngày này”
Khả Hy cảm thấy vẻ mặt của Lục Hàn Nghiên hơi lạ liền nhìn về phía cậu đang nhìn.
Cô hoảng hốt, chiếc xe đó đã đi đến trụ đèn giao thông, chỉ cách cô vài mét và chiếc xe cẫn không ngừng lao tới.
Đột nhiên cô bị một lực đẩy rất mạnh đẩy cô ngã sang bên đường
Một tiếng va chạm lớn vang bên tai cô, cô chưa kịp định thần lại thì đã thấy Lục Hàn Nghiên nằm bất động trên đường, còn chiếc xe thì đã chạy vụt mất.
Khả Hy sợ đến nỗi không thể đứng dậy, cảnh tượng trước mắt cô thật kinh hoàng.
Lục Hàn Nghiên đang nằm bất động trên vũng máu và máu vần tiếp tục chảy, cô run rẩy bò lại gần. Bất giác nước mắt cô tuôn trào như mưa, cô lay người cậu vừa khóc vừa kêu to
“Lục Hàn Nghiên, Lục Hàn Nghiên, tỉnh dậy, tỉnh dậy mau”
Lúc này người đi đường cũng đã gọi xe cứu thương đến, Diệp Hiểu Phong và Phạm Dao cũng chạy ra ngay
Vào đến bệnh viện, cậu liền được đưa ngay vào phòng phẫu thuật.
Khả Hy ngồi bên ngoài thất thần, bộ váy trắng thướt tha cũng đã bị nhuộm đẫm màu máu. Cô chắp tay lại cầu nguyện mong sao Hàn Nghiên có thể qua cơn nguy kịch, nếu không cô sẽ ân hận suốt đời, lúc này tay cô vẫn không ngừng run.
Lúc này cô chỉ biết trách bản thân, nếu cô không cố chấp thì làm gì có chuyện này chứ, nếu cô không ngu xuẩn đần độn thì đang lẽ Lục Hàn Nghiên đã không phải trong phòng phẫu thuật rồi.
Mẹ của Lục Hàn Nghiên nghe tin liền chạy ngay đến bệnh viện
Khi đến nơi bà liền chạy đến hỏi chuyện
Khả Hy chỉ biết kìm nén kể hết mọi chuyện cho bà nghe rồi liên tục xin lỗi bà
*Cửa phòng phẫu thuật mở*
Bác sĩ bước ra ” Ai là người nhà của bệnh…”
Chưa nói hết câu bà Khả Tú liền chạy đến hỏi ríu rít bác sĩ
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi, phẫu thuật sao rồi bác sĩ”
Bác sĩ trấn an bà
” Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng cần theo dõi thêm, bây giờ mời bà đi làm thủ tục nhập viện”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm
Lục Hàn Nghiên được đưa đến phòng bệnh, bà Khả Tú liền nói với ba người
“Mấy đứa về đi, mai còn đi học, có cô ở đây chăm bạn rồi”
Khả Hy quay lại nói với Diệp Hiểu Phong và Phạm Dao
” Hai cậu về đi, tớ ở lại canh cậu ấy”
Rồi cô quay qua nói với bà Khả Tú
“Cô, mọi chuyện là do con, con phải đợi đến khi nào cậu ấy tỉnh con mới ăn tâm”
Diệp Hiểu Phong và Phạm Dao thấy thế cũng đáp lại
“Um, cậu cũng chú ý sức khỏe nhé”
Cả đêm, cô chỉ biết cậu nguyện cho cậu, vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy cô lại cảm thấy ám ảnh, nếu không có Lục Hàn Nghiên thì lúc này người nằm đây là cô mới phải.
Cô khóc, khóc mãi đến khi ngủ thiếp đi bên cạnh cậu lúc nào không hay