Chương 5
Khả Hy: Này các cậu, tớ thấy ba chúng ta chơi chung vui phết, như anh em chí cốt, hay chúng ta nạp thêm 1 đồng chí nữa chắc cũng không sao nhỉ?
Hiểu Phong: Ai thế?
Phạm Dao: Cậu đừng nói là Lục Hàn Nghiên nhé
Khả Hy: hì hì
Phạm Dao: Thế thì quá được luôn ấy, cậu ấy vừa đẹp trai, còn học giỏi, tài sắc vẹn toàn, ngại gì mà từ chối chứ
Khả Hy: tớ cũng thấy thế, hì. Hiểu Phong cậu thấy thế nào?
Hiểu Phong: hmmm tớ thế nào cũng được, miễn sao cậu thích.
Phạm Dao: a hemm tớ còn sống sờ sờ đây nhé
Khả Hy: Này, đừng có nghĩ lung tung.
Phạm Dao: Tớ đâu có nghĩ lung tung gì, chỉ là…thấy sao gì nói vậy (icon mặt cười)
Khả Hy: Thấy gì chứ, cậu chờ xem mai tớ xử cậu thế nào.
Hôm sau đến lớp Lục Hàn Nghiên thấy Khả Hy vẫn lặng im, không nhắc gì đến chuyện hôm qua, cậu vừa tò mò vừa lo sợ không lẽ cái tên Diệp Hiểu Phong đó không chịu đồng ý nhỉ? Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.
Cho đến khi Lưu Khả Hy quay sang
“Này” cô nói với giọng nghiêm túc
Lục Hàn Nghiên lập tức đáp lại với vẻ bình thản, không quan tâm nhưng thực ra cậu đã chời khoảnh khắc này từ tận tối hôm qua
“Sao thế?”
“Tí nữa giải lao đến phòng thiết bị gặp bọn tớ”
Lục Hàn Nghiên cảm thấy khó hiểu nhưng với vẻ mặt nghiêm túc ấy của Lưu Khả Hy cậu lại thấy có gì đó không lành
“Chuyện gì thế? Không nói tại đây được à?”
“Không tiện”
Thế là nguyên tiết học ấy Lưu Khả Hy thì cố nhịn cười với gương mặt tai tái của Lục Hàn Nghiên, còn Lục Hàn Nghiên thì ngồi suy diễn ra hàn ngàn cảnh bị đánh đập blhđ mà lo sợ mình sẽ gặp phải.
*Tiếng chuông reo*
Thời khắc ấy đã đến
Lục Hàn Nghiên đứng dậy đi theo Lưu Khả Hy và Phạm Dao đến phòng thiết bị
Đến nơi đã thấy Diệp Hiểu Phong đợi sẵn ở đó
Ba người dồn Lục Hàn Nghiên vào góc tường và đứng bao vây xung quanh nhìn cậu
Lúc này Lục Hàn Nghiên đang cố gắng giữ hình tượng điển trai của mình nhất có thể. Cậu phải gồng lên để trông thật mạnh mẽ
Đột nhiên Lưu Khả Hy phì cười
“Hahaha, xin lỗi, xin lỗi các cậu nhưng mà ahahah Lục Hàn Nghiên à trông cậu buồn cười quá rồi đó”
Diệp Hiểu Phong và Phạm Dao cũng bật cười theo
Lúc này Lục Hàn Nghiên mới ngợ ra là họ đang diễn, cậu thầm nghĩ họ đi làm diễn viên chắc đã đoạt được giải Oscar mất
“Lục Hàn Nghiên, anh em chí cốt của tớ, đi ăn trưa thôi” Lưu Khả Hy nhìn cậu cười tươi
Phạm Dao cũng nói thêm” Đúng đó, phải ăn lấy lại sức chứ tớ diễn cực lắm rồi”
Lục Hàn Nghiên mặc dù cảm thấy không vui một chút nhưng bù lại cậu đã có thể ngăn được tên Diệp Hiểu Phong kia thân thiết với Khả Hy, như vậy là cậu đã hoàn thành bước đầu để nhổ cái gai trong mắt rồi
*Trong căn tin*
“Này các cậu, chiều nay trống tiết, hay chúng ta cùng đi chơi đi” Phạm Dao hào hứng nói
Khả Hy cũng hưởng ứng” Được đó, được đó”
Diệp Hiểu Phong điềm đạm trả lời
“Khả Hy đi thì tớ đi”
Lục Hàn Nghiên nghe thấy thế liền trao cho Diệp Hiểu Phong một ánh mắt “trìu mến”
Phạm Dao quay sang hỏi Lục Hàn Nghiên ” Hàn Nghiên, cậu cũng đi chứ nhỉ?”
Hàn Nghiên đáp liền ngay lập tức như thể đang dằn mặt “ai đó ” vậy
“Tất nhiên tớ phải đi rồi”
Mặc dù thường ngày cậu chẳng bao giờ đi chơi cả. Vì cậu cho rằng đi chơi chỉ làm tốn thời gian, chẳng có ích gì nhưng lần này cậu chắc chắn rằng mình sẽ đi, cậu không thể để tên Diệp Hiểu Phong đó gần gũi với Lưu Khả Hy, dù chỉ một chút.
“Chúng ta đi đâu chơi vậy?”Diệp Hiểu Phong hỏi
“Hay chúng ta đi dạo quanh hồ X nhé, tớ nghe nói buổi tối ở đấy ngắm trăng đẹp lắm” Khả Hy gợi ý
“Vậy chốt đi dạo quanh hồ X rồi ngắm trăng nhé”
*********
5 giờ chiều
*Tíng tong tíng tong*
Lưu Khả Hy đang thay đồ liền vội vọng tiếng
“Đợi tớ chút, tớ ra ngay”.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy xoè có kiểu dáng đơn giản nhưng lại khoe trọn được vẻ đẹp tựa như thiên nga của mình.
Chiếc váy có khoá kéo sau lưng nên cô không tài nào kéo hết khoá lên được đành phải xuống mở cửa nhờ Phạm Dao cứu.
Cô vừa mở của ra, trước mặt cô không phải là Phạm Dao mà là Lục Hàn Nghiên.
Cô vừa ngạc nhiên vừa có chút ngại ngùng, tại sao lại là Lục Hàn Nghiên chứ? Rồi ai kéo khoá váy cho cô đây, chết mất.
Lục Hàn Nghiên vừa nhìn thấy cô đã đứng hình một lúc lâu.
Đây là lần đầu cậu thấy cô mặc váy. Trông cô vừa thướt tha vừa đáng yêu đến lạ lùng. Cậu mải mê ngắm cô cho đến khi cô lên tiếng
“À ừm.. Phạm Dao đâu? Sao cậu đến đón tớ?
Lục Hàn Nghiên điều chỉnh lại sắc thái đáp
“À, Phạm Dao chưa ra, Diệp Hiểu Phong sang kêu cậu ấy rồi”
Khả Hy ậm ừ cho có, điều khiến cô bận tâm nhất bây giờ là ai sẽ kéo khoá váy cho cô đây, không thể để như vầy ra ngoài được
Lục Hàn Nghiên thấy cô vẫn đứng im liền hỏi
“Ta đi thôi, chắc hai cậu ấy đang đi dần đến trạm xe buýt rồi đấy”
“Gì cơ, hai người đó không qua đi cùng sao?” Khả Hy ngạc nhiên hỏi
“Um, sao thế? Có chuyện gì à?”
“À, không có gì” cô vội khoác lác cho qua chuyện
“Thế đi thôi, không trễ mất”
Khả Hy thầm nghĩ đã đến nước này rồi thì cô chỉ có thể nhắm mắt cầu cứu Lục Hàn Nghiên
“À.. nhưng mà.. chuyện là..váy của tớ…”
“Váy cậu bị sao?”
“Cậu kéo khoá váy giúp tớ được không?”