Chương 79: Phiên ngoại 1
Phải đến tối khuya Lâm Huy mới gặp lại Kiều Túc.
Cậu đang rửa bát thì từ đằng sau có một đôi tay vòng đến ôm lấy eo cậu.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Lâm Huy khựng lại rồi rửa chén tiếp.
Cậu rửa xong, lau chén cũng không thèm phản ứng người đằng sau.
Bàn tay kia liền biến mấy, bên tai lại truyền đến tiếng nói: “Huy Huy à.”
Cái tay còn chạm vào mông cậu, Lâm Huy gạt phắt tay hắn ra cất chén bát rồi chạy lên phòng đóng cửa lại nhốt Kiều Túc ở bên ngoài.
Kiều Túc lúc này mới nhận ra điều không đúng, chuyện gì vậy?
Hắn phân vân không biết có nên đi xuyên vô không.
2.
Lâm huy ngồi trên giường, cậu để máy tính lên đùi mở gmail ra xem thông tin.
Cậu biến mất hết cả tháng trời, thầy cô ai cũng thích học sinh chăm ngoan học giỏi nên đều gửi mail hỏi thăm.
Lâm Huy kiên nhẫn trả lời lại từng mail rồi nhắn cho từng thầy cô bộ môn xin bài học trong những ngày mình nghỉ.
Hai tháng sau là thi đại học rồi trong khi Lâm Huy chẳng học được gì.
Hiện tại cậu phải cấp bách ôn tập để còn thi đại học. Sau khi gửi xong mail thì tra mấy thông tin hiện tại.
Bỗng nhiên có cái gì đó chạm vào chân cậu, dường như là một con vật lông xù bởi cậu cảm thấy bộ lông mềm mại cọ mình.
Lâm Huy bỏ máy tính sang một bên, nhổm người xem cái gì cọ mình.
Một cục bông nhỏ.
Bỗng cục bông mở mắt ra nhìn cậu, cục bông nhỏ đen thui chỉ thấy mỗi đôi mắt sáng trong.
Bé quạ thấy Lâm Huy nhìn sang thì nghiêng đầu nhìn lại cậu.
Ngay lập tức, cậu ôm tim mình, sao lại đáng yêu đến thế!
Định vươn tay ôm lấy con quạ mà chợt Lâm Huy khựng lại, như nhớ ra điều gì đó mà thu hồi đôi tay về.
3.
Con quạ thấy vậy thì không nhịn được nữa, biến thành người bò đến trước mặt Lâm Huy.
“Sao vậy em?”
Cậu quay mặt sang hướng khác, lơ đi câu hỏi của Kiều Túc.
Thấy vậy, hắn liền dí mặt vào mặt cậu.
“Em không nhớ anh à?”
Lâm Huy vẫn cứ tiếp tục bơ hắn, Kiều Túc thì cứ dí mặt vào ép hỏi.
Cuối cùng hắn nhận lại là một cái tát, không nặng, rất nhẹ, nó còn chả kêu ra tiếng.
Hắn ngẩn người nhìn cậu.
“Anh nói sẽ bảo vệ tôi mà lại mặc tôi vào tình cảnh như vậy, anh nhìn tôi bị hành hạ đau như vậy cũng không thèm giúp tôi! Hay cho cái câu bảo vệ của anh.”
Cuối cùng Lâm Huy cũng cho Kiều Túc lời nói, cậu vừa nói mà nước mắt lăn xuống trên gò má.
Hắn thấy vậy thì luống cuống, đưa tay lau nước mắt cho cậu nhưng bị hất ra.
“Anh chỉ muốn em mạnh mẽ hơn thôi, anh sợ sau này lỡ không có anh, ai bắt nạt em thì làm sao.”
Lâm Huy nước mắt giàn dụa, không nói lời nào mà nằm xuống, quay mặt vào tường mặc kệ Kiều Túc.
“Anh xin lỗi.”
Kiều Túc vội xin lỗi cậu, đi xử lý mấy tên đáng ghét về chưa kịp ôm hôn vợ đã bị bơ đẹp.
“Anh sai rồi, lẻ ra anh không nên để em đau như vậy, là lỗi của anh…”
Hắn cứ nài nỉ rồi xin lỗi cậu mãi nhưng Lâm Huy vẫn nhất quyết không quay mặt lại với Kiều Túc.
“Anh biến đi, tôi không muốn gặp anh nữa!”