Chương 19
Chỉ là khi quay sang người nằm bên gối đã không còn bóng dáng ai, trong lòng Chu Lam Hạ có chút hụt hẫng. Đến khi quay sang tủ đầu giường, đập vào mắt cậu là một tờ giấy ghi chú, cậu giơ tay cố gắng với tới, muốn đọc xem trong đó viết gì.
“Tôi có việc bận nên đi trước, nếu mệt cứ nhắn tin xin nghỉ với tôi. Thật xin lỗi vì dấu vết trên cổ em, nhớ che kĩ đừng để ai thấy.”
Cảm nhận sự ôn nhu của đối phương dành cho mình, Chu Lam Hạ bất giác nở nụ cười đến cả cậu cũng không tự chủ, càng làm cho khuôn mặt càng thêm mỹ miều tựa như bông sen lần đầu chớm nở, khiến người ta không ngừng xao xuyến.
Cuối cùng, Chu Lam Hạ vẫn quyết định đi làm, may mắn thay, áo sơ mi cũng có thể che đi gần như tuyệt đối, nếu không cử động cổ nhiều thì không ai có thể thấy được, để thêm chắc chắn, cậu còn đặc biệt thắt thêm cà vạt, có ai muốn để người khác thấy dấu hôn khắp người mình chứ.
Chu Lam Hạ đến công ty khi chỉ kém 5 phút nữa là đến giờ vào làm, cứ như bình thường, cậu thong thả đi đến tập đoàn Hạ thị. Nhưng khi tới cổng công ty, cậu cảm nhận không khí hôm nay có chút khác thường, phải nói sao ta, là ồn ào hơn sao, nhưng bình thường cũng ồn ào mà, có lẽ là náo nhiệt hơn thường ngày.
Theo như cậu nghe ngóng được rằng mọi người đang bàn tán về một nữ minh tinh siêu nổi tiếng đang có mặt trước cổng công ty. Phải tới khi cậu được tận mắt thấy mới biết đại minh tinh ấy là Lưu Tố Ngọc – Một ngôi sao hạng A đang nổi đình đám trên mạng xã hội từ 4-5 năm nay. Cậu đứng một góc âm thầm ngưỡng mộ hào quang bao quanh cô ấy. Chữ “Ngọc” có nghĩa là quý giá, vì vậy khí chất của cô cũng toát kên sự cao quý bất phàm hệt như cái tên ấy.
Huống hồ, cũng không phải sự kiện gì đặc biệt, cậu nghe nói hình như cô ấy đến đây để gặp bạn, nhưng nhìn cách cô ăn mặc không giống gặp bạn, có ai gặp bạn mà khoác lên mình bộ đồ Channel, mang túi Hermes, đeo kính mát Gucci, đôi boot cao cổ đến từ YSL, và một đống phụ kiện xa xỉ khác cô đắp lên người.
Không những khí chất hơn người, mà giọng nói ngoài đời còn đặc biệt hay, hay hơn trên mạng gấp nhiều lần. Tố Ngọc bước chậm rãi đến quầy lễ tân, phía bên ngoài cô hàng trăm người hâm mộ bị giữ lại bởi bảo vệ. Cũng bởi vì nhan sắc xao xuyến lòng người ấy, khiến nữ nhân viên phục vụ có phần lúng túng, nhưng Tố Ngọc dường như đã quen với điều này, cô nói chuyện rất chuyên nghiệp, dẫn dắt cuộc trò chuyện.
– Cho tôi gặp Tổng giám đốc Hạ.
– Dạ…dạ cô có hẹn trước không ạ?
– Không, cứ nói có Tố Ngọc muốn gặp, anh ấy sẽ cho vào.
– Cô vui lòng đợi chút ạ.
– Được.
Nữ nhân viên rất nhanh thôi lại lấy được phong thái chuyên nghiệp, cô gọi điện thoại đàm đến phòng Tổng giám đốc. Không quá lâu liền có người bắt máy, giọng nói nam nhân vang lên:
– Alo?
– Thưa ngài, có cô Tố Ngọc muốn gặp ngài.
Người đầu dây bên kia nhất thời không nghĩ đến ai, phải tới một lúc lâu mới lên tiếng đáp:
– Cho vào!
Hắn không nói gì thêm, liền tắt máy, nữ nhân viên nhận được tin, quay sang nói với cô.
– Để tôi dẫn đường cho cô.
Lưu Tố Ngọc có chút khó chịu khi nghe tiếng người hâm mộ cứ hò hét gọi tên cô bên ngoài, tuy ngoài mặt thì tươi cười chào hỏi người hâm mộ nhưng trong lòng không khỏi thái độ ghét bỏ, để bản thân có không gian riêng cô vội vàng từ chối nữ nhân viên:
– Không cần, tôi biết đường, cô cứ làm việc của cô đi.
Nữ nhân viên theo phép tắc cúi đầu tỏ ý tạm biệt, còn Tố Ngọc thì nhanh chóng bước vào thang máy. Cho đến khi bước không còn bóng dáng người qua lại cô liền lộ hẳn vẻ mặt ghét bỏ với những người kia.
– Một đám ồn ào.
Rất nhanh thang máy đã tới tầng 60 là tầng làm việc của Hạ Vi Vũ. Lưu Tố Ngọc như một con người khác, nhưng khí chất không hề thay đổi, dù thế nào, khí thế cao quý ấy chưa bao giờ bị lung lay, chỉ là con người này có chút tùy tiện hơn trước.
Cô bước tới phòng hắn, chẳng quan tâm quy tắc, chẳng cần gõ cửa, cứ thản nhiên mở cửa rồi bước thẳng vào trong. Vẻ mặt Hạ Vi Vũ chẳng có chút gì là quan tâm, hắn thậm chí còn chẳng ngẩn đầu lên nhìn cô lấy một lần, tựa hồ một kẻ bận rộn vô tri.
_______________________________________