Chương 12
– Vi…Vũ…
– Sao hả?
Vì một phần là nể sếp lớn, một phần cũng sợ hắn mất mặt mà tức giận lên mình, cậu cũng không dám lên tiếng, chỉ dám nghĩ mọi chuyện là vô tình rồi lúng túng cho qua.
– Dạ…dạ không có chuyện gì đâu.
– Hửm? Sao mặt cậu đỏ thế? Sốt à?
Hắn lấy tay sờ lên mặt cậu, bàn tay thô ráp trực tiếp sờ lên làn da mịn màng, lại khiến cậu càng thêm đỏ mặt. Theo bản năng cậu né mặt sang một bên, hắn liền nghĩ cậu không thích nên cũng rụt tay về. Tay kia trả cho cậu ly mì, khuôn miệng nở rộ hình bán nguyệt đầy ma mị trên gương mặt hắn, giọng nói dần trở thành liều thuốc kích thích bao vây Lam Hạ.
– Cảm ơn cậu, mì ngon lắm.
Chu Lam Hạ vội vàng cầm lại ly mì, không biết là do nước nóng hay hơi ấm từ bàn tay kia đã khiến cậu càng nóng hơn.
– Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.
Cậu hớt ha hớt hải chạy bán mạng, không để cho đối phương thấy sự bất ổn chính cậu cũng không thể hiểu được. Tuy nhiên, Lam Hạ sẽ không bao giờ ngờ tới, Hạ Vi Vũ thông minh đến mức nào, đường đi nước bước hắn rạch ra chưa bao giờ sai một bước. Ánh mắt mới hồi nào còn ôn hòa thì giờ đây đã ranh mãnh như một con cáo già ngàn năm, hai bàn tay hắn đút vào túi quần, phong thái ung dung hí hửng như loài rắn độc đang vờn loài chuột nhỏ bé, chỉ đợi tới ngày có thể ‘nuốt chửng’ lấy con mồi.
– Mì ngon ghê!
___________________________________________
Chu Lam Hạ vội vàng chạy về nhà, cậu thẳng tay vứt ly mì sang một bên, trực tiếp lao tới giường, úp mặt thẳng lên gối rồi thở gấp. Cả cơ thể cậu nóng bừng, nhất là trên làn da trắng nõn thì càng hiện lên rõ ràng, cậu lấy tay sờ lên mặt mình, ánh mắt cậu chứa đầy sương. Trong đầu cậu bây giờ toàn dáng vẻ người kia, đặc biệt là lúc ăn mì khi ấy. Trong miệng chỉ toàn tiếng mắng chửi:
– Chu Lam Hạ, mày điên rồi! Người ta là trai thẳng, tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ gì với mày, đừng có mơ mộng nữa.
Tình trạng bây giờ chẳng khác nào câu nói:
“Người nói vô tình, người nghe hữu ý”.
Dù có nói thế, cảm xúc cậu vẫn luôn rạo rực không nguôi. Cảm xúc này rất quen thuộc, nhưng 2 năm nay chưa bao giờ xuất hiện, vậy mà bây giờ lại vì người đàn ông mới gặp một ngày liền có thể khiến cậu rơi vào tình trạng hoang mang vô độ, cả thân thể nóng bừng, hơi thở dần loạn nhịp, đặc biệt là khi nhớ đến cảnh tượng hắn thản nhiên húp nước từ ly mì ấy.
Cứ như thể, khoảnh khắc ấy đã khiến cậu dao động, cho dù nó có nhỏ bé hay chỉ đơn giản là vô tình, nó cũng đủ khiến một kẻ khao khát tình cảm khắc sâu vào tâm can, là chấp niệm khó phai mờ.
Phải rất lâu sau đó mới có thể lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Chỉ là tới lúc bình tĩnh được rồi thì cái bụng lại kêu lên, bình thường cậu ăn cũng không nhiều, chỉ một ly mì thì có thể vơi đi cảm giác đói nhưng lần này chỉ ăn nửa ly thì thật tình đối với cậu chẳng là gì. Nhớ tới nửa ly mì còn lại sớm đã trương kia, thật tình khó mà nuốt trôi được. Chu Lam Hạ chỉ còn cách ngủ một giấc để vơi đi cơn đói phần nào
___________________________________________