Chương 9: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (9)
- Trang Chủ
- Kế Hoạch Tẩy Trắng Của Hắc Nguyệt Quang - Lô Tửu
- Chương 9: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (9)
Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.
……………..
Lâm Tử Bắc muốn tiến lên kéo Lộc Xuyên về, nhưng lại bị ánh mắt của Phó Hàn Giang làm cho đứng hình tại chỗ.
Đó là ánh mắt như thế nào? Vừa âm ngoan lại ác độc, tựa như ác quỷ từ vực sâu rách nát vặn vẹo leo lên, khắp người toát lên sự bất thiện cùng dơ bẩn.
“Lâm Tử Bắc, mày xem văn kiện của công ty tao có vui không?” Giọng điệu của Phó Hàn Giang không chút gợn sóng, thậm chí âm cuối còn lộ ra chút biếng nhát.
Lâm Tử Bắc đứng yên tại chỗ, anh nhìn Lộc Xuyên đã hôn mê vì đau đớn, cười lạnh một tiếng: “Vui chứ, tất nhiên là tao phải vui rồi. Đây là món quà người tao yêu nhất mang đến cho tao mà.”
Lời nói của anh như lưỡi dao lạnh lẽo, gắt gao cắm chặt vào tim Phó Hàn Giang.
Hắn nhớ lại những lời Lộc Xuyên đã nói với mình lúc trước, cuối cùng cũng chỉ biết lắc lắc đầu.
Lời cậu nói, có bao nhiêu câu là thật?
Cậu không yêu ai cả.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, mỗi người bọn họ đều có thể trở thành kiếm của cậu.
Thanh kiếm này có thể hướng về phía kẻ địch, cũng có thể chọc vào thân thể của chính mình.
“Vậy à? Tao đây trả lại mày một phần quà coi như đáp lễ, thế nào?” Phó Hàn Giang móc ra một bản hợp đồng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hợp tác của mày với Khải Dương lần này, tao xin vui lòng nhận lấy.”
Sau đó, Phó Hàn Giang cuối đầu hôn lên khóe môi Lộc Xuyên, giọng điệu trầm thấp lại cưng chiều: “Ngoan, vất vả cho em phải diễn vở kịch này cùng tôi.”
Hắn cố tình hạ thấp giọng xuống, vừa vặn có thể khiến hai người đối diện nghe thấy.
“Phó Hàn Giang, mày đừng có ở đây ăn nói bậy bạ, mày nghĩ tao là thằng ngu à? Nếu Lộc Xuyên thật sự yêu mày thì sao em ấy phải tìm đến tao?”
Rốt cuộc Lâm Tử Bắc cũng không nhịn được nữa, ra tay đánh nhau với Phó Hàn Giang, cả hai đều có học võ phòng thân, người qua kẻ lại không phân thắng thua.
Lộc Xuyên bị ném xuống đất, Diễm Tình Tình nhân cơ hội bò qua đỡ lấy cậu.
“Đều mẹ nó đánh rắm. Rõ ràng Xuyên Xuyên nói thích tôi nhất, hai tên đàn ông thúi các anh cũng xứng ở bên cạnh Xuyên Xuyên à? Đúng là không biết xấu hổ.” Cô nâng Lộc Xuyên lên, chuẩn bị mang cậu rời đi.
Phó Hàn Giang liếc về phía Diễm Tình Tình, chớp mắt móc bật lửa trong túi ra, ném vào cổ tay cô.
Diễm Tình Tình thảm thiết hét lên một tiếng, cả người cũng mềm nhũn, xém chút nữa kéo theo Lộc Xuyên ngã xuống đất.
“Ha, tao còn đang thắc mắc ả đàn bà này đi theo tao làm gì, hóa ra là muốn thừa nước đục thả câu.” Lâm Tử Bắc một bên đánh nhau với Phó Hàn Giang, một bên vươn tay chế trụ Diễm Tình Tình.
“Người cũng đã ngất xỉu rồi, các anh còn ở đây đánh nhau à? Mau đưa người đến bệnh viện đi!” Diễm Tình Tình cởi giày cao gót ra, mỗi tay một chiếc ném thẳng vào đầu hai người.
Cuối cùng, Phó Hàn Giang ôm Lộc Xuyên lên xe đi bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, Lộc Xuyên vẫn chưa tỉnh lại, Tụy Hoa ở trong đầu cậu hung hăn dùng búa gõ bôm bốp, Lộc Xuyên đau đến lập tức mở to mắt.
[ Bây giờ cậu đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ điều trị còn chưa đến, y tá thì đang phối thuốc. Ba người kia ngồi xổm ở bên ngoài không vào được, đây là cơ hội duy nhất để bỏ trốn, trốn không? ]
Lộc Xuyên cố gắng chịu đựng cơn đau, cậu hất hất đầu để tầm nhìn rõ ràng hơn một chút.
[ Trốn chứ, để tôi sắp xếp lại chút đã, tình hình bây giờ hỗn loạn quá. ]
[ Được nha thân mến ~ Vì ngài lựa chọn dịch vụ dịch chuyển đến địa điểm khác, tự động trừ 3000 giá trị công trạng, cảm ơn ngài đã hợp tác ~ ]
Vì thế, Lộc Xuyên một lần nữa bày trò trước mặt mọi người, chuồn đi mất.
………………