Chương 79: Tình ý
Các phương diện bảo mật ở khách sạn Bradfort phải nói là đứng đầu ngành khách sạn của Đế quốc, nên vị khách nào muốn riêng tư bảo mật không để ai biết thì có thể đến khách sạn Bradfort.
Osiris trước khi đến Đế quốc đã liên hệ với Lục Diêu. Hắn tỏ ý muốn gặp mặt Lục Diêu, Lục Diêu thực ra cũng muốn gặp hắn, thế nên đã đồng ý.
Nếu Lục Diêu không qua lại với Osiris, không thấy rõ bộ mặt thật của hắn, có lẽ y sẽ không cho rằng chuyến này Osiris có hiềm nghi lấy việc công làm việc riêng. Nhưng từ khi Osiris phá vỡ ấn tượng vốn có của y với hắn, Lục Diêu khá hoài nghi mục đích lần này của hắn. Cơ mà y vẫn không thể nào tưởng tượng được Osiris lại thật sự vì nhớ y, muốn gặp y mới đặc biệt tới tham gia lần đại điển đăng quang này.
Hoặc có lẽ, Osiris là cân nhắc cả hai phương diện công và tư…
Osiris vừa trở về khách sạn là nhắn ngay cho Lục Diêu một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Tôi chờ em.
Lúc Lục Diêu nhận được tin nhắn, mặt y hết đen lại đỏ.
Y nhanh chóng xóa tin nhắn đi, nhưng qua việc y cứ không ngừng đi đi lại lại đã để lộ tâm trạng không bình tĩnh giờ phút này. Y suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định đến khách sạn Bradfort gặp Osiris, dù sao thì y cũng rất nhớ hắn.
Lục Diêu đi lối bí mật đến thẳng cửa phòng Osiris. Mà Osiris dường như biết Lục Diêu đến, cho nên đã điều thủ vệ canh cửa đi nơi khác.
Lục Diêu còn chưa kịp bấm chuông, cửa phòng đã tự động mở ra, Osiris đứng chờ ngay cửa.
Osiris lúc này khác với bình thường, quân phục trên người đã thay ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quần tây đơn giản. Hắn kéo Lục Diêu ngoài cửa vào, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó hắn nửa đè Lục Diêu lên tường, một tay nâng cằm Lục Diêu, chào hỏi bằng một nụ hôn sâu.
Tốc độ phản ứng của Lục Diêu nhanh không thua kém gì Osiris, y có thể tránh, nhưng chỉ sửng sốt chốc lát, lại không hề đẩy Osiris ra. Có vẻ y cũng khát vọng Osiris.
Osiris tất nhiên có thể cảm nhận được biến hóa từ phản ứng của Lục Diêu, đôi mắt luôn lạnh lùng nhiễm lên ý cười khẽ. Sau đó, hắn làm nụ hôn này càng thêm nồng cháy. Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất từ sau khi hai người xác nhận quan hệ.
Lục Diêu và Osiris nhìn nhau, đều nhìn thấy ảnh ngược của nhau từ sâu trong mắt đối phương.
Mà giây phút này đây, nhịp tim của Lục Diêu bỗng hẫng mất một nhịp, thời gian như ngưng lại vào khoảnh khắc này, chớp mắt là vĩnh hằng.
Lục Diêu vươn tay, chậm rãi ôm lấy lưng Osiris. Sau đó tay phải y từ từ hướng lên trên, dừng trên cần cổ của hắn, tiếp đó dùng sức. Đầu Osiris cuối thật thấp, hôn sâu hơn. Môi lưỡi giao nhau, nụ hôn mãnh liệt dây dưa, như thể muốn khiến người ngừng thở.
Sau khi môi hai người tách ra, trán Osiris kề trán Lục Diêu. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của nhau.
Osiris lại lần nữa hôn Lục Diêu, thế nhưng lần này chỉ là chạm nhẹ lên khóe môi y.
Lục Diêu vẫn còn đang thở dốc thật khẽ. Nụ hôn triền miên vừa nãy khiến y hít thở khó khăn. Y liếc mắt nhìn Osiris sắc mặt vẫn như thường thì chợt nhớ thương tới cơ thể cũ của mình. Với Isis thì cơ thể của Lục Diêu quá yếu, dù thể năng của Lục Diêu vẫn đang tăng lên, nhưng so sánh với Isis trước đây vẫn kém quá xa.
Osiris ôm lấy eo của Lục Diêu, khuôn mặt vốn đã đẹp trai ngời ngời giờ phút này càng thêm quyến rũ.
“Tôi yêu em.” Hắn nỉ non bên tai Lục Diêu, “Tôi chỉ yêu em.”
Ánh mắt Lục Diêu bừng sáng, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc Osiris tưởng chừng y sẽ không đáp lại, Lục Diêu nói khẽ: “Em cũng yêu anh, Osiris.”
Trong khoảnh khắc Lục Diêu nói câu này, bàn tay Osiris ôm eo y càng thêm dùng sức.
Hai người ôm nhau một hồi lâu mới tách ra.
Sau đó Lục Diêu đến sô pha ngồi xuống, nửa tựa trên ghế. Mà Osiris lại đi rót cho Lục Diêu một chén trà.
“Có thể làm Nguyên soái phục vụ cho tôi, đúng thật là vinh hạnh của tôi.” Lục Diêu cười khẽ.
“Tôi nguyện ý.” Osiris cũng ngồi xuống bên cạnh Lục Diêu, nói.
Lục Diêu uống một ngụm trà, sau đó tựa người trên sô pha suy tư.
Y biết mình yêu Osiris, nhưng lại không biết yêu hắn từ khi nào. Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều rất tự nhiên, chờ tới khi y phát hiện ra thì đã hãm sâu vào không thể nào dứt ra.
Có lẽ…
Lúc y vẫn còn là Isis thì đã có hảo cảm với Osiris nhưng không tự biết, cho rằng đó chỉ là là sự kính phục và thưởng thức dành cho một đối thủ ngang tầm.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng Osiris lẫn theo sự dịu dàng.
Rất khó tưởng tượng được một Osiris thiết huyết lãnh khốc lại đi dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác.
“Đang nghĩ về anh.” Lục Diêu không hề có ý che giấu, rất thẳng thắn nói, “Em đang nghĩ, em rốt cuộc yêu anh từ khi nào.”
Nhưng lập tức y lại huơ huơ tay, “Không nói về chuyện này nữa.”
Y quay đầu nhìn về phía Osiris, “Anh thích em từ khi nào?”
“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em.” Ánh mắt Osiris xa xăm, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó, “Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy em, tôi cho rằng, ngoại trừ em ra thì cả đời này tôi sẽ không yêu một ai khác nữa.”
Lục Diêu cười khẽ, “Em có sức hấp dẫn đến vậy sao?”
Có lẽ người khác mà nói câu này, sẽ khiến người ta cảm thấy thật tự luyến, nhưng lúc Lục Diêu nói thì cảm giác rất tự nhiên.
Osiris rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi cứ ngỡ mình gặp được Anteros.”
Anteros là vị thần sắc đẹp trong thần thoại tinh hệ Thần Anh, là một vị nam tính.
Osiris trước nay đều không tin tưởng rằng thế gian này thật sự có tồn tại thần minh, nhưng vào lần đầu tiên hắn gặp Isis, Isis cõng theo ánh sáng, hệt như xuyên qua từ thời không xa xôi tiến về phía hắn. Lần đầu tiên hắn hoảng hốt, cho rằng mình nhìn thấy được vị thần sắc đẹp Anteros được xưng là đứa con của ánh sáng.
“Thực ra anh dễ nhìn hơn em.” Lục Diêu nói.
So với dung mạo anh tuấn của Osiris, đường nét khuôn mặt Isis thiên về nhu hòa. Cho nên, Isis thích tướng mạo của Osiris hơn. Mà đường nét khuôn mặt của Lục Diêu lại còn nhu hòa hơn, hoàn toàn là kiểu đẹp dịu dàng, không hề dính gì tới hai chữ anh tuấn, cách xa cái đẹp mà Isis thích.
Osiris cười, “Ở trong mắt tôi, không ai so sánh với em được cả, bao gồm cả tôi.”
Lục Diêu ngắm Osiris, “Sao em thấy mấy lời tâm tình của anh càng lúc càng cao siêu hơn rồi?”
Rõ ràng Osiris giống hệt với y, không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì. Mệt y còn âm thầm đi xem mấy bộ phim tình cảm nghe bảo là tác phẩm kinh điển, nhưng lại bi kịch phát hiện không hề có tiến bộ gì về phương diện này cả.
“Trước đó tôi đã từng nói với em rồi, đó là lời thật lòng.” Osiris mỉm cười nói.
Những lời đó toàn là ý nghĩ thật lòng của hắn.
Lục Diêu cảm giác mặt già của mình đang thiêu đốt, y che giấu xoay đầu đi.
Ngày hôm sau, khách mời Liên Bang rời khỏi Đế quốc. Lúc Osiris rời đi, Lục Diêu không tới tiễn, y chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng đó qua phát sóng trực tiếp.
Hình như chỉ có lúc ở riêng với y thì sự lạnh lùng của hắn mới được thu lại, ở trước mặt những người khác, Osiris luôn bày vẻ mặt lạnh lùng, cả người mang theo khí chất trang nghiêm.
Lục Diêu cười khẽ một tiếng, cảm giác này thực ra không tệ lắm.
– —
Joyce bệ hạ, vị vua hiện nay của Đế quốc gần đây trôi qua khá là nước sôi lửa bỏng. Một là hắn phải ở trước mặt dân chúng làm một vị vua anh minh thần võ sát phạt quyết đoán, dân ý ủng hộ hắn tăng lên rất nhiều; Mặt khác tối nào hắn cũng phải chịu sự dày vò từ giáo sư Rosende, không còn cả thời gian để đi cứu vớt mối tình đang trọng trạng thái nát bét của hắn.
Những thứ mà giáo sư Rosende dạy, thực ra từ rất lâu trong lúc vô tri vô giác hoàng huynh đã dạy cả cho hắn, mà điều này hoàng huynh lại rất rõ. Cho nên, Joyce biết, hoàng huynh của mình là cố ý.
“Hoàng huynh, em đã chỉnh đốn lại tư tưởng rồi.” Joyce tất nhiên biết nút thắt ở đâu, cho nên hắn chạy đi tìm Lục Diêu bảo đảm.
“Nếu như em thật sự hiểu rõ thì đã không nói chuyện với anh như vậy.” Một câu nhẹ tênh của Lục Diêu đã phá vỡ huyễn tưởng của Joyce.
“Em…” Joyce còn muốn nói gì đó.
“Joyce.” Lục Diêu nghiêm túc nhìn hắn, “Lúc anh vừa mới quay lại, đã từng nói với em, anh không thể nào ở bên em mãi, em phải nghiêm túc đặt mình vào vị trí này, chứ không phải vì anh, vì hoàng thất, cũng không bởi vì em phải trả giá bao nhiêu cho nó. Mà là…”
“Đây là trách nhiệm của em, đây là quốc gia của em, đây là con dân của em.”
Lục Diêu vỗ vị trí bên cạnh mình, tỏ ý Joyce ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Anh bảo giáo sư Rosende dạy em, không phải là về phương pháp trị quốc, nó là sự tự nhận thức của một vị quân chủ.”
“Hoàng huynh…” Joyce nghe những lời này, trong lòng dâng trào sự hổ thẹn. Hoàng huynh của hắn vì hắn suy nghĩ chu toàn, mà hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ về tình ái.
“Em biết anh vì vấn đề thân phận nên không thể nào ở cùng em mãi…”
Lục Diêu nghe được lời này, y biết Joyce đã nghĩ lệch rồi. Nhưng y không chỉ rõ ra, Joyce từ nhỏ bị y lừa rất nhiều lần, cho nên nhiều thêm một chuyện này cũng không sao.
Lục Diêu hài lòng sờ sờ đầu của em trai, dùng giọng dịu dàng cổ vũ: “Cho nên, em phải cố gắng, đừng để anh thất vọng.” Chỉ khi y nâng đỡ được đứa em trai này, thì hoàng huynh như y đây mới rời đi được không phải sao?
“Em hiểu rồi.” Ánh mắt Joyce kiên định. Hắn sẽ thật sự đặt bản thân lên ngai vàng này, chứ không phải vì người khác.
Lục Diêu nhìn biến hóa từ ánh mắt Joyce, y hiểu Joyce đã bắt đầu trưởng thành, trở thành một vị vua hợp cách, không phải về phương diện thủ đoạn mưu lược, mà là về phương diện ý thức.