Chương 77: Quyền lựa chọn
Đế quốc Ngân Ưng, vua khai quốc Senna De Lance lúc cuối đời từng bị tướng lĩnh thân tín làm phản, muốn soán vị, nên rất thù hận người soán vị. Thế nên ông đặc biệt sửa lại luật pháp kế thừa ngôi vị, điều 1 chính là người cướp đoạt ngôi vị sẽ bị phán xử tử hình, đồng thời không có quyền kháng án. Đây cũng là điều luật duy nhất của đế quốc Ngân Ưng dùng đến hình phạt treo cổ.
Địa điểm treo cổ được chọn ở giữa khu vực trung tâm và khu vực bên ngoài, quảng trường hành hình khổng lồ này được vua Senna xây dựng riêng cho hình phạt treo cổ, vua Senna tự mình tròng dây thừng lên trên cổ kẻ phản loạn nọ, tận mắt nhìn người đó rớt xuống đài cao.
Mấy ngàn năm qua, người bị phán xử hình phạt treo cổ ở đế quốc Ngân Ưng cực ít, đếm lại cũng chỉ có 9 người. Mà Orpha lại trở thành người thứ 10 bị phán hình phạt này từ khi Ngân Ưng lập quốc đến nay.
Ngày Orpha bị hành hình, dân chúng đến vây xem chen chúc đầy cả quảng trường, trên mặt bọn họ toàn là vẻ căm phẫn, nếu không phải bởi vì chu vi 200m quanh bục hành hình có màn chắn laser, mọi người không tiến vào được, chỉ sợ Orpha còn chưa kịp bị hành hình thì đã bị quần chúng giận dữ xé xác rồi.
Orpha bị áp giải đến trước bục hành hình, gã mặc quần áo tù màu xám, mặt già nua đi rất nhiều, hơi thở suy yếu không che giấu được. Nhưng gã vẫn cố gắng gượng không để mình trông quá sa sút, cố ý không thèm để ý nhưng khiến mọi người cảm giác được sự gượng gạo.
Tiếng mắng chửi của dân chúng như thủy triều xuyên qua màn chắn laser, truyền đến đài treo cổ.
Gã nhìn đám quần chúng kích động phẫn nộ trên quảng trường, trong mắt là sự khinh thường.
Đám ngu dân này như một đám ngu, trên tay ai có quyền nói chuyện thì sẽ bị người đó lay động. Lúc trước bị gã chơi đùa xoay vòng vòng, giờ lại bị Joyce sử dụng như vũ khí. Đúng là đáng thương lại đáng buồn, đáng đời bị gã giẫm dưới chân nhiều năm như vậy. Gã là Orpha De Lance, hoàng tộc của Ngân Ưng, sinh ra đã cao quý hơn đám người này.
Bất chợt tiếng mắng chửi của dân chúng yếu bớt, thay vào đó là tiếng hoan hô. Sau đó Orpha nghe được tiếng bước chân vững vàng có lực, theo tiếng bước chân đến gần, gã hơi quay đầu, nhìn thấy Joyce với bộ quân phục.
Orpha đối diện với tầm nhìn của Joyce. Joyce bước lên trước, giọng nói lạnh lẽo: “Tao tới để tự tay tiễn mày lên đường.”
Orpha cười khinh miệt: “Ta xem cậu có thể đắc ý được bao lâu. Isis không phải là đèn cạn dầu, y tự mình nói muốn lấy lại tất cả thuộc về mình, cậu cho rằng ngôi vị của cậu có thể ngồi vững được không?”
Joyce cười nhạo nói: “Khiêu khích của mày thấp kém quá đấy.”
Hắn nói xong thì duỗi tay, người hầu bèn lấy tròng dây thừng đưa cho Joyce.
Tay Joyce mang găng trắng, hắn nói: “Chạm vào ngươi thôi ta cũng thấy bẩn.”
Hắn loay hoay với sợi dây thừng, sau đó tròng nó lên cổ Orpha, dùng sức kéo chặt. Bởi vì quá dùng sức, mặt Orpha trở nên tím tái vì hô hấp khó khăn.
Joyce tròng dây thừng xong thì cởi găng tay, ném nó cho người hầu.
Joyce nói: “Hành hình được rồi.”
Mệnh lệnh của Joyce đưa ra, Orpha bị người hầu đẩy tới chính giữa đài treo cổ, sau đó tấm sắt kim loại dưới chân gã bỗng nhiên mở ra, Orpha từ bên trên rớt xuống.
Bởi vì Joyce yêu cầu, hình phạt treo cổ được thiết kế riêng cho Orpha dù là độ thô của dây thừng hay là sức lực lớn nhỏ lúc rớt xuống đều được khống chế tinh chuẩn, có thể bảo đảm cổ Orpha sẽ đứt gãy, nhưng sẽ không khiến gã chết ngay lập tức. Orpha sẽ trải qua nổi đau bị gãy cổ, sau đó ngạt thở mà chết. Joyce căm hận Orpha, nên hắn muốn Orpha phải trải qua sự đau đớn dữ dội rồi mới chết.
Sau khi Orpha rớt xuống, người trên đài treo cổ nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy răng rắc, sau đó dây thừng rung lắc, là do Orpha đang đau đớn giãy dụa vì ngạt thở. Qua một lúc thì dây thừng lắc khẽ có tiết tấu, sau đó thì ngừng hẳn.
Joyce lạnh nhạt nói: “Treo nửa tháng đi.”
Tiếp đó hắn chỉnh lại huy chương trước ngực, lúc cúi đầu thì giấu đi sự vui sướng trong mắt. Sau đó hắn gật đầu với bên dưới đài, thăm hỏi dân chúng xong thì dẫn vệ sĩ rời khỏi đài treo cổ.
……
Lục Diêu ở tại điện Huntley, Joyce vốn định để Lục Diêu cùng đến hiện trường xem hành hình, nhưng bị Lục Diêu từ chối. Dù sao thân phận hiện tại của y khá mẫn cảm, còn ở trong cảnh ngàn người chú ý.
Lục Diêu ngồi trên sô pha xem hết cả quá trình hành hình, cuối cùng tầm mắt còn như ngừng tại thi thể Orpha đang treo lở lửng giữa không trung.
Lục Diêu cười khẽ một tiếng, sau đó thấy thật chán ngán. Dù thân phận có cao quý chừng nào, năng lực mạnh bao nhiêu, lúc cái chết đến gần thì đều có vẻ thật nhỏ bé. Như y vậy, dù Isis ở trong mắt người khác mạnh mẽ cỡ nào, trong nháy mắt tử vong, cái cảm giác bất lực đó khiến y nhớ rõ như in. Giống như Orpha, dù từng làm vua, sau khi chết cũng khó coi đến vậy.
Ân oán giữa y và Orpha theo cái chết của Orpha đã đặt một dấu chấm hết. Sau khi sự sung sướng mới đầu qua đi thì chỉ còn lại vô vị.
Mà, phản ứng đầu tiên của y là muốn liên hệ với Osiris. Y không chút do dự gửi yêu cầu trò chuyện đi, yêu cầu nhanh chóng được đồng ý.
Lục Diêu hỏi: “Phát sóng trực tiếp hồi nãy anh có xem chứ?”
Thực ra y không cần hỏi cũng biết rõ, đề tài thân phận vị vua trước của đế quốc Ngân Ưng là con riêng, cướp đoạt ngôi vị còn mưu sát Isis, đủ loại tội danh đã khiến toàn bộ Thần Anh chú ý. Gã bị phán xử hình phạt treo cổ đang là tiêu đề hot của cả Thần Anh, ngày hành hình càng được tất cả mọi người chú ý. Lục Diêu hỏi câu đó chỉ là một câu mở đầu thuận miệng thôi.
Osiris nói: “Vừa nãy xem rồi.”
Hắn tất nhiên biết rõ hình chiếu chứng minh Orpha là con riêng đến từ Lục Diêu.
Lục Diêu nhìn Osiris, hỏi: “Tại sao sau khi giải quyết xong Orpha, vui vẻ qua đi thì trong tôi chỉ còn lại cảm giác vô vị chứ?”
Lục Diêu chưa từng có loại cảm giác này. Lúc y vẫn còn là Isis, công việc trong ngày của y đều được xếp đầy, chuyện của quân bộ thôi đã đủ để khiến y bận đến mức chẳng có thời gian cho việc cá nhân. Mà sau khi trở thành Lục Diêu, lúc ở Liên Bang hình như y cũng chẳng có nhiều thời gian dư thừa lắm. Nhưng giờ ở đế quốc thì y lại trở nên rảnh rỗi, trừ lúc quan trọng đưa ra vài chỉ thị và nhắc nhở Joyce vài điều thì y có rất nhiều thời gian rảnh.
Điều này làm y không thoải mái lắm, cái cảm giác chưa từng trải qua, nên y mới đi hỏi Osiris.
Osiris nghe Lục Diêu nói xong thì bỗng cười khẽ một tiếng, “Bởi vì trước đây em luôn trong trạng thái bận rộn, mà giờ thì rảnh rỗi, mục tiêu nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cho nên cảm thấy trống vắng.”
Osiris dường như đang nghiêm túc trả lời vấn đề của Lục Diêu, nhưng câu sau thì lại khá có hàm nghĩa khác. Lục Diêu tự dưng thấy mặt hơi nong nóng, bởi vì nếu theo như lời Osiris nói, thì y tìm Osiris cũng bởi vì ý thấy trống vắng…
Chỉ mới nghĩ vậy thôi đã khiến Lục Diêu thấy xấu hổ. Y sống lâu vậy rồi, từ nhỏ đã được nhận sự huấn luyện khắc nghiệt, loại cảm xúc như xấu hổ này chưa từng xuất hiện trên người Thân vương Isis. Nhưng giờ đây, y lại cảm thấy hơi xấu hổ…
Lục Diêu ho nhẹ một tiếng, giảm bớt đi cảm giác lúng túng.
“Chúng ta nói chuyện về Trùng tộc đi.” Lục Diêu nâng tách trà lên uống một ngụm. Y quyết định lập tức kết thúc đề tài khiến y xấu hổ, đổi thành một đề tài y am hiểu.
Nhưng hiển nhiên Osiris vẫn chưa thỏa mãn với đề tài hồi nãy, cho nên không tiếp chuyện về Trùng tộc, “Lục Diêu, chuyện Trùng tộc không phải hôm nay.”
Lục Diêu uống trà mới được một nửa, nghe xong lời của Osiris thì bị sặc. Trọng tâm của Osiris trước giờ luôn nghiêng về phía công việc, nhưng hiện tại hắn lại đặt công việc sang một bên, tiếp tục đề tài cá nhân với y. Điều này khiến Lục Diêu thấy rằng từ sau khi mình đồng ý qua lại với Osiris thì hắn càng ngày càng không bình thường.
“Tôi cho rằng anh khá xem trọng công việc của mình.” Lục Diêu nói.
“Em cũng quan trọng.” Osiris lập tức trả lời vấn đề của Lục Diêu.
Lục Diêu chợt nở nụ cười: “Osiris, anh có từng nghĩ đến, tôi và Liên Bang là hai mặt đối lập. Sẽ có ngày anh buộc phải chọn một trong hai, không hề có đường thương lượng, đến lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào?”
Vấn đề này thực ra từ lúc bắt đầu đã chắn ngang giữa bọn họ, nhưng lúc đầu Lục Diêu không quan tâm lắm, bởi vì bản thân y không xác định tình cảm của mình với Osiris sâu đậm chừng nào. Sở dĩ đồng ý kết giao với Osiris cũng vì muốn xác nhận vị trí của Osiris trong lòng mình. Nhưng giờ y cảm thấy có lẽ vị trí của Osiris trong lòng mình quan trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y. Y sẽ không vì các loại nguyên nhân mà đi phủ nhận hoặc là lừa mình dối người về đoạn tình cảm này. Y biết mình đối với Osiris là từ hảo cảm chuyển thành thích, sau cùng là yêu hắn.
Mà một khi xác nhận được vị trí Osiris trong lòng mình, vậy vấn đề hiện thực nhanh chóng bày ra trước mắt.
Lập trường của y và Osiris tạm thời không có bất đồng, nhưng về lâu dài, lập trường của hai người họ là xung đột. Một núi không thể có hai hổ, chòm sao Thần Anh không thể luôn tồn tại hai siêu cường quốc được. Đế quốc và Liên Bang chỉ có thể bảo trì cục diện cân bằng chứ không thể có hữu nghị hòa bình chân chính được. Lợi ích giữa quốc gia không có khả năng vẫn luôn nhất trí.
Về vấn đề của Lục Diêu, trên mặt Osiris không hề có chút do dự hay là đấu tranh nào, hắn nói: “Có lẽ, lúc em là Thân vương Isis, thì đây là một vấn đề khó giải.”
Hắn nhìn Lục Diêu chăm chú: “Nhưng bây giờ, em là Isis, nhưng cũng không phải là Isis. Đây chẳng còn là một vấn đề khó giải.” Osiris chỉ nói đến đó, bởi vì hắn biết rõ, trong lòng Lục Diêu thực ra vẫn luôn cân nhắc. Hắn sẽ không quyết định thay Lục Diêu, hắn chỉ đang bày tỏ thái độ của bản thân.
Nghe xong lời Osiris, Lục Diêu nhướng mày: “Làm ‘người Liên Bang’, tôi sắp ‘phản bội’ Liên Bang rồi. Nếu anh lại ở cùng tôi, e là sẽ bị liên lụy.”
Lúc Osiris giúp Lục Diêu rời khỏi Liên Bang đã sớm nghĩ đến vấn đề này, vậy nên hắn không hề bất ngờ chút nào.
Hắn mỉm cười: “Lục Diêu, quyền lựa chọn này nằm ở em. Tôi cũng muốn biết, tôi ở trong lòng em quan trọng chừng nào.” Hắn tất nhiên có cách để giải quyết vấn đề đó, nhưng hắn giao quyền lựa chọn cho Lục Diêu. Trên con đường tình cảm, một người đi quá cô đơn. Tuy Lục Diêu đã đáp lại tình cảm của hắn, nhưng con người chung quy không biết đủ. Lục Diêu đáp lại hắn càng nhiều, hắn càng muốn nhiều hơn.
Hắn cũng muốn xem, tình cảm của Lục Diêu dành cho mình sâu đậm chừng nào.