Chương 74: Đảo chính
Joyce chỉ ghế chính, nói với Lục Diêu: “Hoàng huynh ngồi đi.”
Lục Diêu nói: “Không cần đâu.”
“Đó vốn là vị trí của anh.”
“Về sau sẽ là vị trí của em.” Lục Diêu nhìn Joyce, nghiêm túc nói: “Em đã hiểu chưa?”
Joyce gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Lục Diêu rất quen với phòng họp này. Lúc y vẫn còn là Isis, thì y sẽ ngồi ở ghế đầu, mở rất nhiều cuộc họp. Nơi này có rất nhiều hồi ức của y, nhưng bây giờ nó đã trở thành quá khứ. Tuy Lục Diêu có đôi chút tiếc nuối, nhưng y không hề lưu luyến.
Lục Diêu nhanh chóng tìm đọc những tài liệu quân bộ sau khi y rời đi. Qua những tài liệu, Orpha dùng trăm phương ngàn kế muốn nhúng tay vào quân bộ, vì để tiêu diệt quân đoàn Phong Trì, gã thậm chí còn dùng danh nghĩa của vua để tuyên bố chiếu lệnh trước mặt quần thần, buộc các tướng lĩnh quân đoàn Phong Trì phải đến biên giới. Orpha hiểu rõ bản thân không thể mệnh lệnh cho quân đoàn Phong Trì quá lâu, cho nên gã muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng còn chưa được ba ngày thì đã bị Joyce rút quân về rồi.
“Orpha thật đúng là…”
Lục Diêu không nói hết lời, chỉ mỉm cười chế nhạo.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Cửa phòng họp lại được mở ra, các vị tướng cấp cao của quân bộ lục tục tiến vào phòng họp.
Lục Diêu nhìn những người tới, y rất quen thuộc với những khuôn mặt đó, thậm chí họ đều do một tay y đề bạt lên cả. Sở dĩ quân bộ có thể chống đỡ đến lúc này vẫn chưa bị Orpha đắc thủ, ngoại trừ nhờ Joyce ra, họ là những người chiếm nhân tố quan trọng.
Những người đó tiến vào phòng họp nhìn thấy Lục Diêu, trong mắt đều để lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng ngoài mặt đều không có phản ứng gì. Bọn họ đã học được cách khống chế biểu cảm của mình từ lâu, có thể mặt không biến sắc.
Nơi này là phòng họp cơ mật của quân bộ, ngoại trừ những thành viên nòng cốt, không ai đủ tư cách để tới phòng họp này. Cho nên, lúc bọn nhìn thấy người xa lạ là Lục Diêu, trong lòng khó tránh khỏi vài suy đoán.
Nhưng thân vương Joyce ngồi ở bên cạnh, rõ ràng thiếu niên này được thân vương Joyce dẫn tới.
Cơ mà lúc bọn họ nhìn thấy rõ mặt Lục Diêu, có người đã nói với Joyce: “Thân vương điện hạ, nếu tôi không nhìn lầm, thiếu niên này tên là Lục Diêu, người Liên Bang, đúng không?”
Đối mặt với sự chất vấn của người đó, Joyce không hề tức giận, hắn gật đầu: “Ông nói không sai. Nhưng đó chỉ là thân phận ngoài mặt của cậu ấy thôi.”
Joyce bảo mọi người ngồi xuống trước, sau đó mới giới thiếu Lục Diêu cho mọi người. Có điều đám người có mặt ở đây toàn là mấy tay lão luyện, lời giải thích của Joyce tuy nói rõ được, hơn nữa còn đưa ra được chứng cứ. Nhưng về chuyện Lục Diêu đột nhiên từ đâu đến, bọn họ vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Lục Diêu quét mắt nhìn một vòng, nhìn biểu cảm của những người xung quanh, y tất nhiên hiểu bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Đối mặt với nhiều ánh mắt chất vấn, Lục Diêu vẫn giữ nụ cười thong dong, như thể trung tâm nghi ngờ của những người đó không phải là y vậy.
Joyce nhìn những ánh mắt hoài nghi của họ, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết các vị đang lo lắng điều gì, nhưng…”
Hắn còn chưa nói hết lời, Lục Diêu đã vỗ vỗ bàn tay hắn. Joyce hiểu ý, không nói tiếp nữa, giương mắt nhìn Lục Diêu.
Lục Diêu cho hắn một nụ cười yên tâm, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Tuy Lục Diêu hiện giờ có dáng vẻ của một thiếu niên điển trai, nhưng những người có mặt lại kinh ngạc phát hiện lúc y đứng lên, khí thế vốn nội liễm thoáng cái phát tán ra ngoài. Nó khiến các vị tướng trải qua hàng trăm cuộc chiến ở đây đều thấy sợ hãi, đồng thời cũng mang đến cho bọn họ cảm giác quen thuộc. Trong ấn tượng của bọn họ, khí thế này chỉ thân vương Isis mới có được.
Nhưng nó lại không thể thay đổi được điều gì, bọn họ vẫn giữ thái độ nghi ngờ với Lục Diêu, thậm chí còn nghi ngờ hơn cả hồi nãy.
Tình huống thế này sớm nằm trong dự liệu của Lục Diêu. Người ở đây đều là Lục Diêu điểm danh bảo Joyce thông báo đến trình diện, đều là thân tín nguyện tử trung với Isis, cũng là nhân vật nòng cốt của quân bộ.
Lục Diêu lựa chọn bọn họ, tất nhiên vì biết lòng trung thành và sự đáng tin của họ.
Y không ngại bại lộ thân phận thật của mình ra ngoài, tuy dẫn đến nhiều sự suy đoán hoài nghi, nhưng y có thể mượn tay của bọn họ để khống chế phần lớn quân bộ.
Tuy y thông qua Joyce vẫn có thể khống chế được quân bộ, nhưng thông qua Joyce để truyền đạt mệnh lệnh sẽ không dứt khoát và nhanh gọn bằng trực tiếp hạ mệnh lệnh cho họ luôn.
Lục Diêu sờ vòng tay cất giữ cơ giáp, mỉm cười nói: “Tôi biết các vị đang nghi ngờ điều gì. Thời gian tiếp theo đây tôi sẽ cho các vị một giải thích hợp lý.”
Trong phòng họp chính, cuộc họp diễn ra 3 tiếng đồng hồ.
Chờ sau khi cửa phòng họp mở ra, các vị tướng đi ra vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nếu nhìn kỹ, hốc mắt của họ đều đo đỏ không dễ phát hiện.
Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại Joyce và Lục Diêu.
Joyce lắc đầu nói: “Hoàng huynh, em biết bọn họ kích động, nhưng không ngờ lại kích động thành như vậy.”
Lục Diêu dựa lên ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà, lạnh nhạt nói: “Lúc đó em không như vậy à?”
“Em…”
Joyce muốn nói mình không có vậy, nhưng nhớ lại cảnh tượng khi đó thì nghẹn lời. Bởi vì lúc đó hắn còn kích động hơn cả những người này.
Joyce biện minh cho bản thân: “Bởi vì chúng ta là anh em ruột, máu mủ tình thâm.”
Lục Diêu dịu dàng nói: “Anh biết.”
Tất nhiên y biết tình cảm của Joyce với mình. Có được một em trai thế này là may mắn của y.
……
Công kích từ bên ngoài với Joyce càng lúc càng kịch liệt. Đoàn đội sau màn của Joyce cũng bắt đầu đáp trả, bọn họ không hề vội giải thích cho đám người ùa tới dội nước bẩn, họ chỉ đăng những tấm ảnh và hình chiếu lúc nhỏ của Joyce và Isis, cùng với một ít nhật ký của hoàng hậu Lavera. Đồng thời nguồn của những tư liệu này đều đến từ cộng đồng tinh võng thuộc thành viên dinh thự công tước Hakurei, đều là một ít tư liệu công khai mà người khác rất ít khi chú ý đến.
Thực ra phần lớn tư liệu vốn không hề có sẵn, đều là hack vào tinh võng để thay đổi mã nguồn và thời gian, mục đích là để những tư liệu này có một nguồn gốc hợp lý. Nhưng nguồn gốc của những thứ này tuyệt đối không thể xuất phát từ chỗ Joyce.
Những câu trả lời không hề tập trung, đều cố gắng phân tán khá mơ hồ, mục đích là thay đổi những ấn tượng vốn có với Joyce từ trong tiềm thức, chứ không để mọi người phát hiện được đằng sau nó có một tổ chức đang thúc đẩy.
So sánh với công kích dư luận phô trương thanh thế của Orpha, đoàn đội phía sau màn của Joyce dùng cách hóa hữu hình thành vô hình, có ở khắp mọi nơi nhưng lại không thể tìm ra. Hai phe thế lực tranh đấu nhau, âm thầm phân cao thấp. Ngoại trừ rất ít người nhạy bén, phần lớn dân chúng đều không nhận ra được bản thân bị dẫn dắt bởi dư luận của bọn họ.
Trên tinh võng, hai phe ủng hộ Orpha và ủng hộ Joyce dùng lời lẽ sắc bén chém giết lẫn nhau. Nhìn về phía tổng nhân số, người ủng hộ Orpha nhiều hơn của Joyce, số đông quần chúng còn lại lựa chọn quan sát. So với lúc mới đầu sự ủng hộ nghiêng về phía Orpha phản đối Joyce, tình hình này đã rất đáng mừng rồi.
Ngoại trừ con đường tình cảm vẫn đang giậm chân tại chỗ, Joyce khoảng thời gian này đều có tiến triển không tệ ở các phương diện khác. Quan trọng hơn là hắn đã tìm được chứng cứ xác thực Orpha che giấu tin tức về mưa thiên thạch.
Joyce nở một nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt âm trầm, gằn từng chữ: “Đã đến lúc để nhà ngươi trả giá rồi, Orpha.”
Sau đó hắn gọi Lục Diêu, “Hoàng huynh, chứng cứ Orpha là con riêng và gã giấu diếm tin tức mưa thiên thạch khiến anh bỏ mình đều đã lấy được cả rồi, em thấy thời cơ phản kích đã đến.”
Lục Diêu gật đầu: “Quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay em. Dù em làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Nghe được lời của Lục Diêu, Joyce nói: “Em hiểu.”
Sau đó hắn ngắt trò chuyện.
Ngày 3 tháng 12 năm 601 lịch Ngân Hà.
Ngày hôm nay xảy ra một chuyện lớn, chuyện này khiến cả Thần Anh đều chấn động. Các nhà sử học đời sau nghiên cứu lịch sử Ngân Ưng đều tập trung cả vào ngày này.
Thân vương Joyce của đế quốc Ngân Ưng cũng là Đại đế Joyce về sau, trong tình huống tất cả mọi người không ngờ đến bất ngờ phát động đảo chính, liên hợp quân bộ và nghị viện, đuổi vua Orpha được đời sau xưng là phế đế xuống khỏi ngôi vị, khống chế toàn bộ chủ tinh. Đồng thời đuổi Orpha ra khỏi cung điện Nordman, cầm tù ở dinh bá tước Cindy.
Về chuyện thân vương Joyce quyết định nhốt Orpha tại dinh bá tước khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Bởi vì dù thân vương Joyce không muốn cầm tù Orpha tại hoàng cung, ít nhất cũng nên cầm tù trong ngục giam. Cầm tù ở dinh Bá tước làm mọi người dù nghĩ nát óc vẫn không hiểu được.
Tất nhiên, tuy Orpha bị nhốt ở dinh Bá tước, nhưng đãi ngộ của gã chẳng tốt hơn trong tù bao nhiêu. Hơn nữa, Joyce còn dặn dò binh lính trông coi mỗi ngày đều phải “chiêu đãi” vị vua đời trước này thật tốt.
Đối mặt với sự nghi ngờ của đám cấp dưới, Joyce chỉ cười lạnh nói: “Đừng vội, mọi người sẽ biết nguyên nhân nhanh thôi.”
Xử lý xong thế lực còn sót lại của Orpha, bảo đảm Orpha không còn khả năng trở mình, Joyce lần đầu tiên tiến vào dinh Bá tước Cindy.
Bá tước phu nhân Cindy là một người đàn bà ham hư vinh, cho nên lúc còn sống, đã sửa chữa mở rộng dinh thự. Quy mô và trang trí vượt xa quy chế của một dinh thự Bá tước, gần như ngang bằng với dinh thự Công tước. Nhưng bởi vì bà ta rất được vua Lopez cưng chiều, cho nên vua Lopez đã ngầm chấp nhận hành vi vượt quy chế của Bá tước phu nhân Cindy.
Về sau vua Lopez giết Bá tước phu nhân Cindy, dinh thự này từng rất tiêu điều. Khi Orpha kế thừa ngôi vị, gã đã âm thầm bảo người dọn dẹp dinh Bá tước, sửa chữa lại dinh thự này, đồng thời còn phái người chuyên môn trông coi. Orpha tu sửa diện rộng để dinh thự này tái hiện vinh quang ngày xưa, thậm chí có người còn thấy tòa dinh thự Bá tước này không kém hơn biệt viện hoàng gia chút nào.
Mà bây giờ, dinh Bá tước vốn nguy nga lộng lẫy lại bịt kín một lớp bụi, lụn bại với tốc độ kinh người.
Phòng giam giữ Orpha là được bố trí đặc biệt, không ai có thể xông vào cả.
Binh lính canh giữ nhìn thấy Joyce tiến vào, vội vàng đứng nghiêm hành lễ.
Người hầu bên cạnh chuyển ghế tới cho Joyce. Joyce ngồi dựa lên ghế, nhìn Orpha trong phòng giam, ánh mắt hung ác hận không thể ăn sống gã.