Chương 17: Du săn
==================
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
“Ai! Ngươi có thể đánh thức hắn mới là lạ, để ta! Bệ hạ!! Rời giường!! Mau tỉnh đi!!!”
“Tập kích?! Ai tới tấn công doanh trại? Trẫm chém đầu chó của hắn!” Thiệu Vân Lãng xoay người đứng lên, tay sờ loạn trên giường một hồi, “đao của trẫm đâu?”
“Nhìn đó, tỉnh rồi.” Tiểu Đao Tử nói với tiểu thái giám đang nơm nớp lo sợ quỳ phía sau hắn
“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!” Tiểu thái giám dập đầu như giã tỏi.
“Không ai tập kích doanh trại cả, bệ hạ, ngài nên dậy thôi.” Tiểu Đao Tử ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Được rồi, đừng đập đầu nữa, ngươi lui xuống trước đi, trẫm có việc hỏi Tiểu Đao Tử.” Thiệu Vân Lãng vẫy vẫy tay, tiểu thái giám nước mắt lưng tròng lui xuống.
“Đêm qua, khụ… Trẫm cũng có uống mấy đâu, sao lại thành uống quá chén rồi?” Thiệu Vân Lãng vừa xoa giữa mày, vừa nói thầm, “Đêm qua trẫm không làm chuyện điên rồ gì chứ?”
“Không có, bệ hạ chỉ uống say nói thật thôi.”
cả người Thiệu Vân Lãng cứng đờ, trực giác biết đại sự không ổn, cẩn thận hỏi: “Ặc… Trẫm đã nói gì với Cố đại nhân ư?”
“Cũng không có gì.” Tiểu Đao Tử mặt vô biểu tình, “Chỉ nói thật xin lỗi Cố đại nhân, muốn ban thưởng vàng bạc tài bảo, miễn tử kim bài, truyền quốc ngọc tỷ… cho Cố đại nhân”
Mặt Thiệu Vân Lãng xanh lè, nhưng hắn uống nhiều quá, mấy lời cỏn con này không tính, hắn thở dài nhẹ nhõm, thì nghe Tiểu Đao Tử nói, “Còn có……”
“Còn có?”
Tiểu Đao Tử đôi mắt xoay chuyển, “Ngài lôi kéo Cố đại nhân bắt hắn thị tẩm.”
“F.” Thiệu Vân Lãng đờ đẫn gật gật đầu, “Hắn nói sao?”
“Cố đại nhân nói, khi nào ngài cho hắn 1 danh phận, hắn sẽ tới thị tẩm.”
Thiệu Vân Lãng:… Vậy là hắn nguyện ý đó? Vẫn không muốn sao? Phỉ phui! Thứ cầm thú! Không được nhớ thương Cố ca!
“Bệ hạ.” Tiểu thái giám khom người tiến vào bẩm báo: “Cố đại nhân hỏi ngài đã dậy chưa? Cố đại nhân đang chờ ở Lăng Vân Các, nói là có việc thương lượng.”
“À, được, trẫm biết rồi.”
Từ vị hoàng đế thứ hai của Đại Chiêu, ba ngày lên triều một lần, một thánglàm đại triều hội một lần, cho nên hoàng đế cùng quan viên không cần dậy sớm mỗi ngày, có việc thượng tấu thì đến thư phòng của hoàng đế – Lăng Vân Các
“Vi thần……”
“Ái khanh không cần đa lễ!” Thiệu Vân Lãng vung tay lên, Tiểu Đao Tử giữ một cánh cửa, hoàng đế bệ hạ cũng không ngồi lên ghế, trực tiếp kéo Cố Viễn Tranh ngồi song song phía dưới.
“Nói đi, chuyện gì?”
“Chuyện Bệ hạ phân phó hôm qua, lúc về thần có xem xét cẩn thận.” Cố Viễn Tranh truyền lên một phần tấu chương.
Thiệu Vân Lãng hoàn toàn không nhớ rõ hôm qua mình phân phó cái gì, nhưng sói đuôi to vẫn cầm lấy.
“Triệu Hạo Gia, đích thứ tử của Hộ Bộ thị lang Triệu Mẫn Nghi, Thiên Càn, thân cao…Cái trò gì đây? Ngươi không vừa mắt hắn? Muốn…” Hắn khoa tay múa chân làm 1 cái thủ thế cái chém đầu, ” giết chết hắn?”
“Bệ hạ hiểu lầm, thần chưa làm tốt đương gian thần chuẩn bị.” Cố Viễn Tranh uống ngụm trà, “Người này dáng vẻ đường đường, lại là Thám Hoa lang của Thịnh khải năm thứ 3, có thể nói là tài cao bát đẩu, quả thật lương xứng.”
“Ò, ba năm… sao ta không có ấn tượng gì hết… Từ từ…” Thiệu Vân Lãng khiếp sợ mở to hai mắt, “Cố khanh, lương xứng là sao? Ai lương xứng?”
“Đương nhiên là bệ hạ.” Cố Viễn Tranh lộ vẻ kinh ngạc, “Đêm qua bệ hạ bảo thần về chọn người thích hợp, nói là muốn tìm một phu quân, trước ở chung thử xem, nếu là thích hợp, thì nạp vào hậu cung… Bệ hạ không nhớ rõ?”
“Có chuyện này?” Thiệu Vân Lãng nhíu mày, “sao một chút ấn tượng ta cũng không có?”
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Đao Tử, Tiểu Đao Tử gật đầu xác định là có việc này.
“Thôi bỏ đi…” hai mắt Thiệu Vân Lãng lại nhìn tấu chương kia, trong lòng rất không tự nhiên, không biết vì sao còn hơi giận, nói: “sao Cố khanh không tìm cho trẫm một Trạng Nguyên luôn đi? Thấy trẫm không xứng với Trạng Nguyên à?”
Cố Viễn Tranh làm bộ không nghe ra sự khó chịu trong lời nói của hắn, vẫn mỉm cười nói: “Trạng Nguyên Thịnh khải năm thứ ba, đương nhiệm biên tu Hàn Lâm Viện, năm nay gần 40, say mê học vấn chưa cưới vợ, thưa bệ hạ?”
“Cái kia, thôi quên đi…” Thiệu Vân Lãng đùa nghịch hai cái tấu chương, quay đầu phân phó Tiểu Đao Tử: “Hôm nay… À… Ngày mai đi, đi truyền mời Triệu… Triệu cái gì tới? Mời đến lân sơn đi, nói trẫm mời hắn đi săn thú.”
“Dạ, nô tỳ tuân chỉ.”
“Cố khanh không có chuyện gì thì lui trước đi, ngày mai trẫm muốn dậy sớm đi lân sơn xem mỹ nhân.” Thiệu Vân Lãng vẫy vẫy tay áo, nghênh ngang đi mất.
“Thần cung tiễn bệ hạ.” Cố Viễn Tranh nhìn bóng dáng Thiệu Vân Lãng biến mất ở chỗ ngoặt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ngày mai gặp lại, bệ hạ.”
Lân sơn nằm ở ngoại ô thành Bắc, là một ngọn núi không cao không thấp, chân núi có 1 vòng tròn để cung vương công các quý tộc thóa thú săn bắn
ở trong quân Thiệu Vân Lãng đã sớm hình thành thói quen dậy sớm tập luyện, không thèm suy xét vị Triệu công tử kia có thể dậy sớm hay không, định thời gian gặp mặt là giờ Mẹo sáu khắc, Thiệu Vân Lãng không thấy sớm lắm, thượng triều cũng giờ này, coi như săn thú tập thể dục buổi sáng, hắn còn phải trở về xử lý tấu chương ở Lăng Vân Các nữa.
Triệu Hạo Gia đương nhiên không dám đến trễ, trước nửa canh giờ đã đến chân núi, ra cửa khi sao trăng còn lấp ló, tới nơi nắng sớm mới mờ mờ.
tuy Triệu Hạo Gia trúng Thám Hoa, nhưng trưởng bối nhà hắn nhận một chức quan nhàn tản dưới trướng trưởng bối, ngày thường cũng không lên triều, nhưng hắn chwua bao giwof phải chịu tội như vậy. Gios ban mai mát lạnh, Triệu công tử muốn phong độ không cần độ ấm mặc một bộ y phục mỏng manh màu trăng non bạc trắng ti thêu ám văn, rúc trong xe ngựa run run như chim nhỏ thiếu lông
“A… Hắt xì…” Triệu công tử hắt xì, mơ màng sắp ngủ nói: “Hoàng Thượng còn chưa tới sao?”
“Công tử… bây giờ mới giờ Mẹo nhị khắc, Hoàng Thượng hẳn sẽ không tới sớm như vậy.”
“vậy sao bản công tử phải tới sớm chứ?” Triệu Hạo Gia căm giận bất bình nói: “Bản công tử là nhân vật gì, sao có thể đi làm 1 phụ nhân ở hậu cung, hoàng đế này thật là… ui ui…”
“Ai nha, công tử không được nói lung tung đâu, cẩn thận người đi qua nghe được.” Gã sai vặt vội vàng che miệng Triệu Hạo Gia.
“Cút ngay!” Triệu Hạo Gia đẩy hắn ra, lại cũng không tự giác đè thấp thanh âm, “Bản công tử nói không đúng sao? Một cái Địa Khôn, liền nên thành thành thật thật để người khác chịch, lập khế ước rồi mang thai sinh con…”
Hắn không biết là nghĩ tới cái gì, khóe miệng cười bỉ ổi”Giống cha ta ở sơn trang nuôi mấy cái kia, lúc mây mưa, chà chà…”
“Ai nha, công tử!” Gã sai vặt đều phải vội muốn chết, ngu xuẩn, sớm hay muộn đem chính mình đáp đi vào, hắn nhắc nhở Triệu Hạo Gia nói: “Thịnh khải hoàng đế là 1 Địa Khôn bình thường sao? Đó là người có thể vặn gãy đầu man nhân! Ngài nên thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
Triệu Hạo Gia quả nhiên cười không nổi, hắn sờ sờ cổ, sắc mặt xanh mét, “hoàng đế này không biết có phải uống lộn thuốc ko, nghe nói trên chiến trường đao thương bất nhập đồng bì thiết cốt, phỏng chừng lớn lên mặt mũi hung tợn đột mục bạo gân, ai muốn cưới 1 người như vậy?”
“Không phải đâu…” Gã sai vặt chần chờ nói: “không phải Lão gia nói, Hoàng Thượng lớn lên tuấn mỹ vô song, khó có được nhân vật tuấn tiếu như thế sao?”
“chắc là cha ta lừa ta rồi! Hắn muốn bản công tử đi làm cái gì chó má Hoàng Hậu, biến bản công tử thành bổn cung!”
“Ai u uy! Tổ tông, ngươi nói nhỏ chút…”
tiếng vó ngựa Nghiêm túc truyền đến từ đường núi bên kia, đám người Triệu Hạo Gia tưởng hoàng đế tới, chạy nhanh đứng dậy ra xe ngựa, đợi ở ven đường.
Rất xa, hai kỵ cũng giá đến, có hai người gbeef ngoài cực kỳ tương tự, chỉ là khí chất lại rất bất đồng, một thanh tuyển, một kiệt ngạo, giống một đôi song sinh.
Trong đó một người ghìm ngựa ngừng trước mặt Triệu Hạo Gia, đánh giá trên dưới một phen rồi khẽ cười: “Là Triệu huynh gia tiểu công tử sao?”
Triệu Hạo Gia sửng sốt, người này xưng huynh gọi đệ cùng hắn cha? Hắn lớn lên từ nhỏ ở trong kinh, tự nhiên biết này địa giới ba bước một quyền thần, năm bước một vương hầu, lập tức cũng không dám chậm trễ, chắp tay nói: “Thứ vãn bối mắt vụng về, xin hỏi các hạ là?”
“Cố Viễn Tranh.”
“Nguyên lai là thủ phụ đại nhân, vãn bối thất kính.”
Cố Viễn Tranh bên người nam nhân đột nhiên nhìn Triệu Hạo Gia cười ha ha lên, phảng phất thấy cái gì chê cười. Triệu Hạo Gia trong lòng không vui, lại mơ hồ đoán được thân phận người nọ, chỉ có thể nghẹn.
“Xa cờ!” Cố Viễn Tranh nhẹ giọng sất người nọ một câu, người nọ mới thu liễm ý cười, Cố Viễn Tranh lại cùng Triệu Hạo Gia hàn huyên vài câu, một đoàn người ngựa mới lại đi phía trước đi.
Triệu Hạo Gia trong lòng không cam lòng, trên mặt lại không hiện, chờ Cố Viễn Tranh khách khí vài câu đi xa sau, mới hung hăng phun ra, “Con mẹ nó lớn lêngiống ta, dám cùng cha ta xưng huynh gọi đệ, không phải nịnh bợ hoàng đế thượng vị, chờ bản công tử lên làm Hoàng Hậu… Hừ!”
Một bên hầu lập gã sai vặt đều hết chỗ nói rồi, không phải ngài ko muốn làm Hoàng Hậu sao? Sao lại thay đổi trong chốc lát vậy?
Đã đi xa cố xa cờ lại lần nữa bộc phát ra một trận cười to, cười nói: “Ai! Không phải, đại ca, ngươi nghĩ như thế nào ngươi? Tên kia nhưu một con gà luộc, Thiệu Vân Lãng có thể đấm hắn một phát dính vào tường, moi đều moi không ra!”
“Lớn lên cũng không tệ lắm, rất tuấn tiếu.” Cố Viễn Tranh bình luận 1 câu nhưu vậy.
“thật ra.” Cố xa cờ vuốt cằm, chép chép miệng, “Giống đậu hủ mỹ nhân, thủy linh linh,ôi trời! đấy là Thiên Càn thật á? Ha ha ha… Hắn cùng Thiệu Vân Lãng ở gần nhau, ai có thể nhìn ra hắn là mặt trên a?”
“Nói cẩn thận!” Cố Viễn Tranh nhíu mày, “sao Ngươi hô thẳng tên húy của hoàng đế, thấy mệnh quá dài à?.”
“Khụ… Ta không phải… Thói quen sao…”
“Sửa lại.”
“ò…”
Giờ Mẹo bốn khắc, Thiệu Vân Lãng, Tiểu Đao Tử cùng mấy thị vệ tới.
Trong lòng Triệu Hạo Gia cảm thấy hoàng đế rốt cuộc là Địa Khôn, kiểu gì char phải ngồi xe ngựa, nhưng Thiệu Vân Lãng dẫn người cưỡi ngựa lại đây.
hôm nay Hắn mặc 1 thân bạc sương hải đường văn tay bó, khi phóng ngựa lại đây, thật công tử, tuấn tú nhẹ nhàng lúc ghìm ngựa ngừng trước mặt Triệu Hạo Gia, vị Triệu công tử sửng sốt nửa ngày.
“Lớn mật! Nhìn thấy Hoàng Thượng sao không hành lễ?” Tiểu Đao Tử rống 1 tiếng vang trời cao, làm vị Triệu công tử vất vả tìm đc linh hồn nhỏ bé, lại suýt nữa dọa bay ra.
“Vi thần, khấu kiến bệ hạ.” Triệu Hạo Gia hoảng loạn quỳ xuống hành lễ, tâm lại thình thịch nhảy cái không ngừng.
Đây là đương kim Thánh Thượng?! Quả thật là tuyệt đỉnh mỹ nhân, không thể đánh đồng với những mặt hàng cha hắn nuôi trong sơn trang, người như vậy…… người ngạo khí Như vậy… Nếu có thể cùng hắn lập khế ước, làm hắn thần phục……
“Ai! Tiểu Đao Tử, trẫm lại không đem hoàng đế hai tự nhi viết trán thượng.” Thiệu Vân Lãng ngăn lại cáo mượn oai hùm Tiểu Đao Tử, lại không vội vã làm Triệu Hạo Gia lên, mà là cưỡi ngựa, vây quanh Triệu Hạo Gia đi dạo hai vòng.
Triệu Hạo Gia bị vó ngựa tử vòng hai vòng, trong lòng mạc danh hốt hoảng, hắn lần đầu tiên biết, một cái Địa Khôn cũng có thể khí thế như thế chi cường.
Qua một hồi lâu, hắn mới nghe thấy Thiệu Vân Lãng nói chuyện, ngữ điệu thường thường, nghe không ra cảm xúc.
“Triệu công tử hãy bình thân, hôm nay ngươi cùng trẫm cầm tay đồng du, không cần quá mức câu nệ mới là.”