Chương 25
“Cậu cân nhắc đi.” Trần Dũng đẩy bình giữ nhiệt cho anh: “Uống miếng nước nóng, cho ấm người.”
Hạ Vũ Trạch suy xét không bao lâu liền đồng ý: “Em đồng ý.”
Dù sao việc cũng đã đến nước này rồi, anh có sợ thì cũng phải đối mặt với hiện thực, đối mặt với Trương Tự Hách. Trần Dũng đẩy một phần hợp đồng bảo mật đến, trên đó viết về di chứng nếu phát bệnh, về điều khoản bồi thường cho anh, còn có điều khoản sinh hoạt về sau của anh, đều sẽ do bọn họ chịu trách nhiệm.
Hạ Vũ Trạch ký tên, mũi chua xót, nói: “Anh Dũng, anh nói chuyện với em chút nữa đi.”
Đôi mắt Hạ Vũ Trạch đỏ bừng, Trần Dũng nhìn thấy mà buồn bực, y vỗ vỗ vai anh, hạ giọng nói: “Cậu nói đi, anh Dũng ở ngay đây.”
“Cái tên Hạ Vũ Trạch này là do hắn đặt cho em. Khi đó em mới vừa vào Tô gia, ở Tô gia nhận hết mọi khinh nhục, em không dám nói cho hắn biết, có thương tích gì cũng chỉ dám giấu đi, bởi vì em biết, hắn sẽ che chở cho em, hắn nhất định sẽ có thể vì em mà giết người.”
“Cậu đang nói… cái người đã chết…”
“Đúng vậy. Là em hại chết hắn.” Hạ Vũ Trạch nói tới đây, nước mắt từng viên lăn xuống: “Lúc đó hắn khóc la cầu xin em cứu, nhưng em rất sợ, em bỏ chạy, em chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết dưới dao của Trương Tự Hách.”
“Chuyện này cũng không trách cậu được, sinh tồn là bản năng của con người mà. Tô gia tạo nghiệt quá nhiều, cái chết của hắn cũng là báo ứng thôi, cậu phải nhớ, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho mọi lời nói, mọi hành động của bản thân. Có câu gì ấy nhỉ… nhân quả báo ứng. Anh là cảnh sát, anh vốn không nên tin ba cái này, nhưng chỉ có câu này là anh thật sự tin, bởi vì anh đã từng trải qua khá nhiều vụ án. Những người đó ung dung ngoài vòng pháp luật, cực kỳ ngông cuồng, nhưng cuối cùng vẫn phải chết dưới tay kẻ khác.”
“Ừm…” Hạ Vũ Trạch lau nước mắt: “Em cũng nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Em không còn gì gạt anh cả, chuyện đến nước này rồi, cũng chẳng còn gì để giấu.”
“Lúc trước, chuyện em và ba đứa nhỏ khác bị đưa vào bệnh viện đều có liên quan tới Tô gia. Khi đó, Tô gia lừa tụi em, nói bọn em bị bệnh, phải đến bệnh viện, phối hợp kiểm tra với bác sĩ.”
“Tụi em đều biết bản thân mình không có bệnh, nhưng vẫn bị nhét vào viện. Lúc ấy, phòng bệnh của tụi em cách phòng của Tô Lam gần lắm nên mới quen biết Tô Lam, rồi trở thành bạn bè suốt khoảng thời gian kia.
Tô Lam có ấn tượng rất tốt với em, tốt hơn cả mấy đứa nhỏ khác, hắn thà chơi với em chứ không muốn chơi với mấy đứa nhỏ khác. Hắn thích người biết nghe lời hiểu chuyện, không thích người quá ồn ào… Vậy nên, em ở cạnh bầu bạn với Tô Lam một khoảng thời gian khá lâu, mãi đến trước ngày hắn lên bàn mổ.
Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mưa, mưa to ồn ào làm em ngủ không yên, em dậy sớm muốn đi tìm chút đồ ăn.
Phòng bệnh của tụi em cách văn phòng bác sĩ mổ chính không xa, hôm đó em thấy có rất nhiều người đi vào văn phòng. Vì tò mò, em đi qua, ghé vào cửa sổ nghe lén.
Ban đầu, họ nói về bệnh tình của Tô Lam, nghe không lạc quan lắm, Tô Lam không còn sống được bao lâu… Sau đó lại bàn tới bốn đứa em, nhưng nội dung lại khiến người ta không khỏi kinh sợ, gì mà thận của đứa nào tốt, trái tim của đứa nào tương đối khỏe mạnh…
Khi đó em mới đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra mỗi ngày bọn họ cứ luôn kêu tụi em tập luyện không phải là vì muốn tụi em rèn luyện thân thể, mà là đang nghiên cứu xem cơ quan nào của tụi em phù hợp với Tô Lam.
Biết được tin này, em cảm thấy rất sợ, đám người kia cũng nghe thấy tiếng bước chân của em mà chạy ra. Nhưng vì em chạy khá nhanh nên bọn họ không đuổi theo kịp, chỉ có thể đến phòng của tụi em khống chế ba người kia trước.
Còn em thì đi tìm Tô Lam. Tô Lam lúc ấy cực kỳ suy yếu, phải cắm ống dưỡng khí, sắc mặt tái mét. Hắn thấy em tới thì vui lắm, nắm tay em, kêu em đừng đi.
Em biết người có thể cứu tụi em khi ấy chỉ có thể là Tô Lam, chỉ cần hắn chịu từ bỏ, tụi em sẽ được sống tiếp. Bởi vậy, em quỳ trước mặt hắn, khóc lóc cầu xin hắn, xin hắn buông tha cho cả đám. Trong ấn tượng của em, Tô Lam là một người rất dễ nói chuyện, đồ chơi, đồ ăn hay quần áo mới của hắn, chỉ cần tụi em muốn, hắn đều sẽ nhường cho. Nhưng lúc đó, hắn lại từ chối em, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận mà từ chối em.
Hắn nói, hắn muốn được sống. Hắn nói, trước khi quen biết em, hắn chẳng còn chút mong cầu được sống nào, nhưng sau khi quen em rồi, hắn muốn được tiếp tục sống, mang theo trái tim của em cùng nhìn ngắm thế giới này, đi khắp thế gian này.
Nhưng cái giá phải trả để hắn được sống là mạng của bốn người tụi em. Em khóc lóc dập đầu, em cầu xin hắn, em chắp tay lạy lục mong hắn bỏ qua cho tụi em. Tô Lam lại nhỏm dậy tát em một cái, chửi em là đồ vô ơn. Em khóc khổ sở, hắn nhìn cũng khổ sở, nhưng mà, một hồi sau hắn nói, trong bốn người tụi em chỉ có một người mới được sống tiếp, kêu em tự mình chọn đi.
Em quỳ gối ở đó khóc thật lâu, thẳng đến khi bị người ta kéo đi trói lên bàn mổ. Bọn họ cũng không tiêm thuốc gây mê, cứ như vậy mà dùng dao cắt mở da thịt, đối đãi với tụi em y như đám súc vật.
Tô Lam cũng ở đó, lạnh lùng nhìn em. Em sợ đau… em khóc lóc cầu cứu Tô Lam, cuối cùng chỉ có mình em còn sống, bởi vì em chọn bản thân mình được sống. Nhưng em vẫn bị cột ở đó, nghe những người bạn của em đau đớn kêu la, nghe suốt một tiếng đồng hồ.
Đây là tội ác mãi mãi không có cách nào xóa mờ từ tận đáy lòng em, đến bây giờ, mỗi tối em đều mơ thấy bọn họ đứng cạnh mép giường, khóc lóc hỏi em tại sao không cứu bọn họ. Em rất đau khổ, em không biết phải trả lời như thế nào… Em chỉ là muốn được sống tiếp mà thôi, em sợ đau, em cũng không muốn bị cắt da xé thịt.”
Đây là lần thứ ba Trần Dũng thở dài, y xoa đầu Hạ Vũ Trạch, tựa như người anh lớn xoa đầu em trai nhỏ, ấm áp nói: “Vũ Trạch… sao cậu không thử ngẫm lại? Nếu đổi lại là bọn họ có quyền chọn lựa, vậy bọn họ có chọn cậu làm người được sống tiếp không?”
Hạ Vũ Trạch đột nhiên mở to hai mắt.
Trần Dũng tiếp tục nói: “Khi phải đưa ra lựa chọn trong thời khắc sinh tử, không phải thánh nhân thì chẳng ai có thể hào phóng đến vậy đâu. Nhân tính mãi mãi luôn là thứ khó suy đoán nhất. Vũ Trạch… cậu không có làm sai, cậu chỉ chọn được sống mà thôi.”
“Anh Dũng…” Hạ Vũ Trạch ôm Trần Dũng khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế: “Xin lỗi… em muốn xin lỗi bọn họ… wuwu… em thật sự rất có lỗi với họ…”
Trần Dũng thở dài lần thứ tư, chậm rãi vòng chặt hai tay.
Ai cũng không sai, nhưng ai cũng có lỗi.
Tồn tại là sai.
Nhưng đã chết cũng là sai.
Hạ Vũ Trạch tiêm thuốc khôi phục ký ức, một tiếng sau khi tiêm, anh cảm thấy vô cùng buồn ngủ, dần dần ngủ mất.
Trong mộng, anh trở về dáng vẻ 12 tuổi, đang cùng một đám nhóc con vui vẻ chạy quanh ngoài trời, vui vẻ thả diều, có một đứa nhóc rất nhỏ đang cố đuổi theo bước chân anh, không ngừng kêu: “Ca ca anh đợi em với nha… em chạy theo không kịp…”
Hạ Vũ Trạch trong mộng rất thích trêu cậu nhóc: “Vậy em chạy nhanh lên chút nha, chạy chậm quá, coi chừng anh bị diều móc bay lên trời luôn, em sẽ không còn được gặp lại anh nữa đâu ó.”
Câu nói kia làm cậu nhóc chạy như điên tới, bổ nhào vào trong ngực anh, Hạ Vũ Trạch đứng không vững nên ngã lên bãi cỏ xanh trên đất, cười ha ha.
Mà đứa nhỏ trước mặt lại khóc, khóc đến cực kỳ đáng thương: “Hách Hách xém… xém để cho anh bị diều móc đi wuwu…”
Hạ Vũ Trạch bất đắc dĩ ôm nhóc vào trong ngực an ủi: “Anh ghẹo em thôi nhóc ngốc, em thiệt đúng là ngây thơ mà.”
Nhóc con khóc đến dừng không được: “Em không muốn anh bỏ rơi em… wu wu… ca ca đừng bỏ em…”
Tim Hạ Vũ Trạch mềm nhũn: “Biết rồi… anh sẽ mãi mãi không bỏ rơi em.”
Hình ảnh thay đổi, một làn khói lượn lờ quanh phòng. Hạ Vũ Trạch ở trong phòng chịu ngược đãi, một đám người đang chơi mạt chược, có rất nhiều người hút thuốc, nhưng không có gạt tàn thuốc.
Bởi vì Hạ Vũ Trạch chính là gạt tàn thuốc, bọn họ đem tàn thuốc nóng bỏng dí lên cánh tay, lên đùi anh. Dù có đau đến rơi nước mắt, anh cũng không dám than một tiếng, bởi vì chỉ cần kêu lên, một trận hành hung khác sẽ lập tức kéo đến.
Thu dọn tàn thuốc xong, anh còn phải dọn dẹp mặt đất, phải lau giày cho khách. Tất cả những việc này đều bị Trương Tự Hách đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ mềm của cậu là mây đen giăng kín.
Không lâu sau, viện mồ côi bốc cháy, chết hết vài mạng, nhưng cụ thể vì sao lại cháy thì Hạ Vũ Trạch không nhớ rõ.
Khi anh tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên là muốn đi một chuyến đến viện mồ côi kia, đến nơi đó tìm về ký ức quan trọng mà anh đã bỏ quên nhiều năm qua.
Khi Trần Dũng đến, người đã sớm mất dạng.
Hạ Vũ Trạch lái xe đến viện mồ côi ở vùng ngoại ô. Không cảm thấy ghét bỏ như lần đầu, lúc này đây, trong lòng anh lại có một loại hoài niệm không thể tả, anh hoài niệm nơi này, anh hoài niệm người ở nơi này đợi anh.
Trong hoảng hốt, trong đầu vang lên giọng nói của bản thân lúc nhỏ, vừa dồn dập, vừa đau khổ: “Đợi anh, ca ca nhất định sẽ đến đón em, nhất định.”
Tại sao anh phải nói vậy?
Là nói với ai vậy?
Hạ Vũ Trạch tăng tốc, cả đêm không ngủ không nghỉ, rốt cuộc cũng chạy đến con phố cũ kỹ kia. Hiện tại là 6 giờ sáng, có rất nhiều cửa hàng vừa mới mở cửa, Hạ Vũ Trạch đói bụng, xuống xe ghé tiệm bánh bao mua hai cái.
Lúc này, anh thấy một đứa nhỏ đang trốn dưới lồng hấp, mặt mày đứa nhỏ xám xịt, toàn thân đều là vết thương, ngay cả quần áo cũng rách bươm. Đó là mình lúc nhỏ, xem ra anh lại ảo giác rồi.
Nhóc trốn ở đó, thừa dịp ông chủ bận việc, lén cầm đi hai cái bánh bao, sau khi đắc thủ, nhóc chạy thẳng vào một con hẻm nhỏ.
Hạ Vũ Trạch cũng không cần bánh bao nữa, đi theo nhóc vào hẻm nhỏ. Ở đó, anh nhìn thấy hai đứa nhỏ, một đứa là chính anh, còn một đứa khác là Trương Tự Hách khi bé, nhỏ xíu xìu xiu, làm người ta không khỏi đau xót.
“Ăn đi em trai, tranh thủ lúc nóng, lạnh là không ăn được nữa đâu.” Bé Hạ Dương chia một cái bánh bao nóng hổi cho Trương Tự Hách, Hạ Vũ Trạch lúc này mới phát hiện trên người Hạ Dương đầy rẫy vết thương, rõ ràng là dấu vết bị đánh đập.
Hạ Vũ Trạch còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi truyền đến từ phương xa: “Nhãi ranh, ngày nào cũng ăn cắp bánh bao của ông! Tao mà không đánh chết mày mới là lạ!!”