Chương 23
Khi nhìn thấy Tô Lam, hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Hạ Vũ Trạch thích nhất khi còn bé. Trong chớp mắt hắn nhìn thấy anh, mỉm cười đi về phía anh, tựa như hắn vẫn là người anh trai dịu dàng ngày trước: “Về rồi hả Vũ Trạch.”
Hạ Vũ Trạch không đáp.
Tô Lam kéo tay anh đi đến trước bàn ăn: “Anh kêu người làm món em thích nhất, em ngồi xuống nếm thử đi.”
Hạ Vũ Trạch nhàn nhạt lướt qua đồ ăn trên bàn, nói: “Anh có chuyện gì thì trực tiếp nhắm vào tôi, thả anh Dũng ra đi.”
“Em nói tên cảnh sát kia hả.” Hắn cười cười: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh nhất định sẽ thả hắn đi.”
Hắn lôi kéo anh đến bàn ăn, Hạ Vũ Trạch vội vàng túm chặt hắn: “Anh nói cho tôi biết anh Dũng ở đâu trước đã?”
Tô Lam không vui: “Ăn cơm trước.”
Hạ Vũ Trạch ngẩn người, cảm xúc của hắn không đúng lắm, đành phải ủy khuất nhịn xuống trước, mặc cho Tô Lam lôi anh đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Nhìn một bàn đầy món ngon mỹ vị, Hạ Vũ Trạch hơi thả lỏng, động đũa. Tô Lam ở đối diện anh hai tay chống cằm, vô cùng cưng chiều nhìn anh ăn: “Thích không?”
“Ừ.” Hạ Vũ Trạch nhẹ nhàng đáp, nhớ tới gì đó, anh nói: “Tôi nhớ lúc trước ở Tô gia, lúc mấy người ăn cơm, tôi chỉ có thể ngồi ở ngoài, chờ mấy người ăn xong thì tôi mới được ăn.”
Tô Lam nhíu mày: “Sao anh không nhớ vậy?”
“Là lúc anh không có ở đây.” Hạ Vũ Trạch rót cho hắn một ly vang đỏ: “Uống chút đi.”
“Đáng chết.” Hắn hoàn toàn không biết Hạ Vũ Trạch từng phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Tô Lam nâng chiếc ly chân dài, rầm rì: “Em đang trách anh hả?”
“Không có. Tôi không trách ai cả.”
“Yên tâm, anh sẽ cho em một cái công đạo.”
Vì Hạ Vũ Trạch, hắn có thể vứt bỏ toàn bộ Tô gia. Nhưng Hạ Vũ Trạch không muốn tiếp tục so đo mấy thứ này, nói với hắn cũng chỉ vì nhớ tới trước kia, dù gì thì đây có thể là lần gặp mặt ăn cơm cuối cùng của cả hai cũng không chừng.
“Không cần, tôi không cần công đạo gì hết. Nếu trong lòng còn có tôi, thì anh mau thả hết những người không liên quan tới chúng ta đi, có chuyện gì thì hai người chúng ta giải quyết.”
Tô Lam hiếm thấy không phát giận, ngữ khí ôn nhu đến muốn chảy nước: “Được, nghe em hết.”
Cả người Hạ Vũ Trạch bất chợt nổi da gà. Tô Lam muốn sờ tay anh, bị anh né tránh, hắn cũng không giận, chỉ nói: “Anh cho em một cơ hội. Chỉ cần em yên ổn sống bên cạnh anh, chuyện cũ hay chuyện phản bội gì anh cũng sẽ bỏ qua hết.”
“Tôi chưa từng phản bội anh.” Hạ Vũ Trạch hùng hồn nói, thậm chí khi phải chọn một trong hai, anh cũng chọn Tô Lam.
Khóe miệng đang cười của Tô Lam cứng đờ, không biết những lời này của Hạ Vũ Trạch đã động vào dây thần kinh nào của hắn, hắn ném ly rượu, bước tới chỗ anh.
Tim Hạ Vũ Trạch vọt lên cổ họng.
Tô Lam duỗi tay lấy một món ăn đưa tới bên miệng anh: “Để anh đút em ăn.”
Hạ Vũ Trạch đương nhiên là không ăn. Tô Lam dùng một tay khác nắm tóc anh, kéo đầu anh ngã về sau, lại mạnh bạo nhét đồ ăn trên tay vào miệng anh.
“Anh kêu em ăn!”
Mũi miệng Hạ Vũ Trạch toàn là lá cải, suýt chút nữa hít thở không thông. Tô Lam kịp thời buông anh ra, lạnh lùng nói: “Bé con làm sai không nhận thì phải chịu phạt.”
“…” Đã từng lĩnh hội hình phạt của Tô Lam, Hạ Vũ Trạch chọn im lặng, không dám tiếp tục mồm mép như trước đó, Tô Lam rất hài lòng với dáng vẻ này của anh, khôi phục bộ dáng ôn nhu: “Đúng rồi, phải ngoan như vầy chứ.”
“Bây giờ thả Trần Dũng được chưa?”
“Xem biểu hiện của em đã.”
Thứ hắn muốn từ đầu đến cuối bất quá chỉ có mình anh thôi, Hạ Vũ Trạch thông suốt: “Chỉ cần anh thả anh ấy, anh muốn làm gì tôi cũng được.”
Điều kiện này đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tô Lam bình thản cười, rút một tờ khăn giấy ra lau tay, thấp giọng nói: “Em đã là vật trong tay anh, anh muốn làm gì với em căn bản không cần em đồng ý. Em lấy tư cách gì mà bàn điều kiện với anh, khi em quyết định cầu xin anh, em cũng đã trở thành vật riêng của anh rồi.”
Hắn nói rất đúng, nhưng Hạ Vũ Trạch có thể đơn thương độc mã đi vào Tô gia cũng đã làm tốt mọi chuẩn bị. Anh bình tĩnh cầm nĩa trên bàn lên, mắt cũng không chớp, nâng tay hung hăng đâm vào mu bàn tay mình.
Hạ Vũ Trạch đau đến lông mi và môi đều run rẩy.
“Em làm gì đó!” Tô Lam kinh hoảng bước qua, so sánh với anh đang bị thương, vẻ mặt của người không hề bị thương này còn đau đớn hơn anh nhiều, giống như vết thương không phải ở trên người Hạ Vũ Trạch mà là ở trên người Tô Lam.
“Đến phòng y tế với anh.” Hắn lôi kéo anh đi, nhưng anh không nhúc nhích, hóa ra là Hạ Vũ Trạch nắm chặt góc bàn, nét mặt cực kỳ quật cường.
“Em muốn đe dọa anh??” Tô Lam phẫn nộ trừng anh. Ánh mắt Hạ Vũ Trạch sắc bén: “Không phải anh muốn tôi nghe lời à, chỉ cần anh đồng ý với tôi sẽ không tổn thương bất kỳ người vô tội nào, tôi liền nghe theo anh. Nếu không, lần sau cây nĩa này sẽ cắm lên người tôi đó, anh cũng không muốn trước khi chơi đã tôi đã phải nhìn thấy xác của tôi đâu ha?”
“Được rồi.” Tô Lam gần như đồng ý theo bản năng, sau đó hắn gọi điện thoại: “Thả người ra đi.”
“Được chưa? Giờ đến phòng y tế với anh.”
“Tôi phải tận mắt nhìn thấy anh ấy rời đi.”
“…” Tô La thật sự tức giận, nhưng hắn không còn cách nào: “Được, anh để em nhìn hắn rời đi.”
Hắn kéo anh đến điểm ngắm cảnh trên đỉnh núi, ở đó có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc dưới chân núi và sườn núi. Quả nhiên, Trần Dũng được người đưa xuống núi, khi xuống đến nơi còn hay lo lắng quay đầu nhìn về trên núi.
“Giờ được chưa?” Sự nhẫn nại của Tô Lam đã đạt đến cực hạn, cuối cùng hắn cũng nghe được Hạ Vũ Trạch đáp lại một chữ: “Ừ.”
“Đúng là ai cũng có thể chiếm được một vị trí trong lòng em.” Ngữ khí hắn u uất: “Hạ Vũ Trạch, anh nhịn em một lần cuối cùng, nếu em lại chọc điên anh, ai cũng sẽ không yên đâu.”
Hiện tại còn ổn à?
Có ai yên đâu?
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Tô Lam dẫn anh đến phòng chiếu phim ở Tô gia, chuyện hắn thích làm nhất trước kia là cùng Hạ Vũ Trạch xem phim. Bất quá, đó là do Hạ Vũ Trạch thích xem nên hắn mới đi cùng.
Lúc ấy, Hạ Vũ Trạch nói chỉ xem phim không thì quá nhàm chán, phải ăn kèm chút gì đó mới vui, Tô Lam bảo đầu bếp ở phòng phim đợi lệnh, anh muốn ăn cái gì chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng, đầu bếp sẽ làm ngay tại chỗ.
“Còn nhớ không? Lúc trước em thích tới đây nhất.” Tô Lam kéo tay anh, hoài niệm trước kia, dáng vẻ nhu hòa rất nhiều: “Gần như tan học mỗi ngày đều sẽ tới, còn một hai phải kéo anh theo cùng.”
Thời gian trôi đi, hiện giờ đã không còn như khi trước. Rõ ràng là đang chiếu bộ phim anh thích nhất, nhưng Hạ Vũ Trạch không còn dáng vẻ tươi cười như lúc trước, lạnh nhạt đến làm người đau lòng.
Tô Lam hoảng hốt, luôn cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng không được lấp đầy, rõ ràng là Hạ Vũ Trạch đã ở bên cạnh, nhưng lại xa xôi vô cùng.
Hay là, vì không chiếm được?
Hắn duỗi tay sờ đùi Hạ Vũ Trạch, ánh mắt nồng cháy: “Vũ Trạch… ca ca thương em được không?”
Hạ Vũ Trạch không trả lời cũng không phản kháng. Tùy ý Tô Lam dần dần mò lên trên, rồi đè lên người anh. Hai mắt anh gắt gao nhìn màn hình, bộ phim trên màn ảnh cũng đang chiếu đến cảnh tình sắc.
Sát thủ đứng ở góc tối, hai người trong phòng lại đang triền miên.
“Vũ Trạch…” Tô Lam mê luyến hôn cổ anh, không ngờ anh ở sau lưng hắn yên lặng yên giơ dao lên, Hạ Vũ Trạch vươn một tay nhẹ nhàng ôm chặt cổ hắn, Tô Lam đối với động tác này của anh quả thực là hưng phấn muốn chết.
“Anh yêu em Vũ Trạch.”
Hắn đang định cúi đầu hôn môi anh, con dao kia liền hung hăng đâm xuống, đâm vào lưng hắn, Tô Lam chấn động, không thể tin được trừng lớn mắt nhìn Hạ Vũ Trạch.
Hốc mắt Hạ Vũ Trạch dần dần đỏ lên, nức nở nói: “Chúng ta cùng xuống địa ngục đi Tô Lam.”
Tô Lam ngã trên đất, mặt đất chảy đầy máu của hắn.
Hạ Vũ Trạch khóa ngồi trên eo hắn, nhắm chuẩn trái tim hắn, lần nữa giơ dao lên, nhưng lần này anh lại chậm chạp không xuống tay, anh đang do dự, anh đang sợ hãi.
Tiếng vỗ tay trên gác mái trong phòng chiếu phim vang lên. Hạ Vũ Trạch vừa ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông mặc áo bành tô đang chéo chân ngồi trên lan can gác mái, thưởng thức một màn huynh đệ tương sát vô cùng đặc sắc.
Người đàn ông kia đeo một chiếc mặt nạ cười màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ dưới lớp mặt nạ giờ phút này đang cười đến vô cùng sung sướng: “Thân ái, thật đúng là làm người ta phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn đó nha.”