Chương 22
Y tên là A Kiệt, là người bạn thân nhất của anh khi anh bị bắt vào bệnh viện. Hạ Vũ Trạch với A Kiệt có quan hệ tốt nhất, còn tốt hơn cả với Tô Lam khi ấy.
A Kiệt là con lai, y có một đôi mắt xanh thẳm, đứng bên cạnh Đới Sâm trông chẳng khác chút nào. Khi đó Đới Sâm trông không già như hiện giờ, còn khá trẻ trung, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt.
“Em kiếm đâu ra tấm hình này vậy?” Hạ Vũ Trạch hỏi.
Trương Tự Hách nhàn nhạt nói: “Trong bệnh viện.”
Hạ Vũ Trạch không tin, bệnh viện đã bị đóng cửa vì buôn bán nội tạng bất hợp pháp, tất cả tài liệu trong đó đã sớm bị cảnh sát dọn sạch sẽ. Với cách thức lục soát của cảnh sát, chắc chắn sẽ không để sót lại bất kỳ dấu vết gì.
“Có muốn biết sao Đới Sâm kêu em đi moi tim Tô Lam không?” Trương Tự Hách cười thần bí, Hạ Vũ Trạch hỏi cậu: “Sao?”
Cậu chỉ chỉ môi mình: “Anh hôn em cái đi rồi em nói cho anh nghe.” Còn cố tình dựa sát vào người anh: “Nhanh lên đi, anh không lỗ đâu.”
“…” Hạ Vũ Trạch cảm thấy cạn lời với độ lưu manh của cậu: “Sao em cứ vậy hoài thế?”
Cậu cảm thấy thật bình thường: “Bác sĩ Hạ lần đầu quen em à?”
“…” Thôi được rồi, bây giờ anh rất muốn biết chuyện của Đới Sâm, vì thế đành không tình nguyện mà hôn cậu một cái. Nói rằng không tình nguyện, nhưng thật ra lúc hôn, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Hạ Vũ Trạch chính là như vậy, ngạo kiều từ trong xương cốt.
Trương Tự Hách sảng khoái cười cười: “Tấm hình này vốn bị người khác cố tình giấu đi, cảnh sát đương nhiên là lục không ra rồi. Còn giấu rất kỹ nữa, nếu không phải chính miệng Đới Sâm nói cho em nghe, em cũng không biết là nó nằm ở đó.”
Cậu cất tấm ảnh đi: “Cái này là ông ta nhờ em tìm, em phải đưa cho ông ta.”
Hạ Vũ Trạch cau mày, ánh mắt không khỏi suy tư: “Ông ta với đứa nhỏ trong hình có quan hệ gì?”
Trương Tự Hách: “Rõ rành rành mà. Là hai cha con.”
Thật ra Hạ Vũ Trạch cũng đoán được, chỉ là anh không dám xác định. A Kiệt, Đới Sâm, Tô Lam… liên hệ ba người này lại với nhau, trong lòng anh loáng thoáng hiểu ra cái gì đó.
“Khoảng thời gian này, dù Đới Sâm mạo danh Kẻ Săn Mồi nhưng vốn cũng chẳng muốn gì khác, thứ ông ta muốn chỉ có trái tim của thiếu gia Tô gia Tô Lam mà thôi.”
Đầu óc dần dần thông suốt, Hạ Vũ Trạch phát run, run rẩy dữ dội.
“Chuyện em sắp nói tiếp đây, có lẽ anh sẽ không tiếp thu được.” Trương Tự Hách ôm anh vào lòng, ôn thanh tế ngữ nói: “Cái bệnh viện tư bị đóng cửa đó là gia sản của Tô gia. Tô Lam hồi nhỏ thân thể không tốt, các cơ quan bị suy kiệt nghiêm trọng. Vì để giữ mạng hắn, Tô gia cho người xây tòa bệnh viện đó. Nhưng mà không phải cơ quan nào cũng phù hợp… nên có rất nhiều đứa nhỏ vì vậy mà bỏ mạng, nhóm mấy anh khi đó cũng không phải là nhóm đầu tiên.”
Hạ Vũ Trạch nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt từ trong ngực cậu lên: “Tụi anh là nhóm cuối cùng.”
“Ừ.” Trương Tự Hách đau lòng nhìn anh: “Trong ngực Tô Lam bây giờ chính là trái tim của con trai Đới Sâm, đây cũng là nguyên do tại sao ông ta không tiếc tiêu một số tiền lớn bảo em đi moi tim của hắn ra.”
“Sao ông ta không tự ra tay?”
“Ông ta…” Dừng một chút, ngữ khí có hơi bất đắc dĩ: “Cảnh sát đã tìm được tài liệu về ông ta, chắc bây giờ ổng đang ở trong trại giam rồi. Do không còn nhiều thời gian nên ông ta mới phó thác cho em.”
“Sao ông ta phải tin em?”
Khi Hạ Vũ Trạch hỏi ra câu này, Trương Tự Hách thật lâu cũng không trả lời, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn anh: “Bác sĩ Hạ, có một số việc, cứ đâm đầu theo mãi, đối với anh hay em cũng chả tốt lành gì đâu.”
“Nói cho anh biết đi.” Hạ Vũ Trạch túm chặt cậu, sợ cậu chạy: “Em không nói, anh sẽ nói chuyện này cho Trần Dũng nghe.”
Cậu sủng nịch cười cười: “Ngon ta, học được cách uy hiếp em luôn.”
“Cái này không phải uy hiếp, anh chỉ không muốn em biết pháp phạm pháp. Em còn trẻ, không nên làm mấy loại chuyện này.”
“Em nói cho anh nghe thì cũng được đó…” Cậu ôm eo anh: “Vậy có phải bác sĩ Hạ cũng nên nói cho em chuyện gì đó không?”
Câu hỏi này của em ấy là sao vậy?
Hạ Vũ Trạch hoảng hốt, chẳng lẽ em ấy biết rồi?
“Anh…” Hạ Vũ Trạch chột dạ đảo mắt: “Anh có giấu em gì đâu.”
“Bác sĩ Hạ, anh với em không phải đều là châu chấu trên một sợi dây thừng à? Anh không cần gạt em, bởi vì có một số việc, em sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
“Không được.” Trương Tự Hách đã biết đủ rồi, những chuyện còn lại anh không thể để cho Trương Tự Hách biết được, đó là vết nhơ của anh, là nỗi ô nhục của anh, là khoảng thời gian đen tối nhất của anh.
Trương Tự Hách cũng không miễn cưỡng anh, sau khi dẹp gọn ảnh chụp thì nói: “Đi ngủ sớm chút đi bác sĩ Hạ, ngày mai em muốn đến đồn công an một chuyến, đưa tấm ảnh này cho Đới Sâm.”
“…”
Trương Tự Hách xoay người về phòng ngủ, biểu tình có chút lãnh đạm. Hạ Vũ Trạch cũng không đuổi theo, ở trong phòng khách ngồi hồi lâu. Anh không biết hút thuốc, nhưng tâm phiền ý loạn làm miệng có chút khó chịu, anh học theo Trương Tự Hách hút thuốc, sặc đến nổi hai mắt đều đỏ ngầu.
Ngày hôm sau, Trương Tự Hách đi mất.
Hạ Vũ Trạch ở nhà tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm chút gì đó liên quan đến Trương Lăng, đáng tiếc, cái gì cũng không tìm được. Anh rất muốn biết về thân phận của Trương Lăng, với cả, quá khứ của anh và Trương Tự Hách.
Khoảng 12 giờ trưa, anh nhận được một cuộc điện thoại, lúc ấy anh khiếp sợ đến mức đồng tử cũng co rút, thế mà lại là số điện thoại của Tô Lam đã chết.
Do dự một hồi, anh quyết định bắt máy: “Alo?”
“Đừng tới đây…” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói suy yếu, không phải Tô Lam, là cảnh sát Trần Dũng: “Đi báo cảnh sát… không cần lo cho anh…”
Điện thoại bị cướp đi, Tô Lam ở bên kia cười đến tà mị cuồng quyến: “Em trai ngoan của anh… có muốn đoán xem anh là ai không?”
“Tô… Tô Lam??” Giọng Hạ Vũ Trạch run rẩy dữ dội: “Sao anh vẫn còn sống?”
Tô Lam u oán nói: “Xem ra em rất ngóng trông anh chết nhỉ?”
“Anh làm gì cảnh sát Trần rồi? Anh nên nhớ anh ấy là cảnh sát, làm thương tổn anh ấy, anh sẽ phải ngồi tù, bây giờ anh hối hận còn kịp đó, đừng có làm tổn thương người vô tội nữa. Người chết trên tay anh đã đủ nhiều rồi.”
Hắn âm trầm cười: “Đúng… tay anh dính không ít máu, giờ thêm một người nữa cũng có sao đâu.”
“Anh bình tĩnh chút đi.” Hạ Vũ Trạch nuốt nước miếng: “Anh muốn tôi làm sao, anh nói đi.”
“Anh muốn em chết.”
“…”
“Muốn em chết cùng anh.”
Hạ Vũ Trạch trầm mặc, hồi lâu mới đáp lại: “Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh thả cảnh sát Trần, cái gì tôi cũng đồng ý với anh.”
“Bé ngoan.” Ngữ khí Tô Lam lập tức dịu dàng rất nhiều: “Anh ở nhà chờ em. Em nhớ tới nhé, em đã lâu không về thăm Tô gia rồi.”
Đúng là đã lâu rồi, sau khi Tô Lam đính hôn anh liền không trở về nữa. Trước kia, ngoại trừ Tô Lam, nơi đó chẳng có thứ gì đáng giá để anh lưu luyến, không phải là sợ hãi thì cũng là sợ hãi, nếu không có Tô Lam bảo vệ, có lẽ anh đã sớm chết trong căn biệt thự khổng lồ kia của Tô gia rồi.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc nhé, em trai yêu dấu của anh, em nên nhớ, làm anh bực bội thì chuyện gì anh cũng làm được đó.”
Tô Lam đang uy hiếp anh, uy hiếp anh không được báo cảnh sát, cũng không được nhờ Trương Tự Hách giúp đỡ, có lẽ anh sớm đã nằm dưới sự giám sát của hắn cũng không chừng.
Hạ Vũ Trạch hiện giờ chỉ nghĩ đến chuyện muốn cứu Trần Dũng, nhưng để ngừa vạn nhất, anh vẫn để lại một tờ ghi chú cho Trương Tự Hách, bên trên viết địa chỉ Tô gia, nhưng hồi sau, anh nghĩ nghĩ, lại xé bỏ tờ giấy kia đi.
“Trương Tự Hách, anh không muốn em lại nhảy vào vũng nước đục này.” Việc này chính là hậu quả của chuyện xấu mà anh gây ra, anh phải tự mình dọn dẹp sạch sẽ hậu quả này, kết cục là tốt hay xấu đều không sao cả, chỉ cần người anh yêu vẫn bình an khỏe mạnh là được.
Hạ Vũ Trạch lái xe tới Tô gia, Tô gia là một trang viên lớn tọa lạc trên đỉnh núi, trang viên chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi, nguồn tài lực to lớn, chỉ riêng người hầu cũng đã hơn trăm người.
Đây là nơi rất nhiều người vọng tưởng được bước vào, nhưng với Hạ Vũ Trạch, đây lại là nơi ẩn chứa ác mộng từ nhỏ đến lớn của anh, nếu có thể lựa chọn, cả đời anh sẽ không lại bước vào cửa Tô gia nửa bước.
Cổng lớn Tô gia rộng mở chào đón anh.
Sau cửa là hai hàng hơn năm mươi bảo vệ cường hãn, lòng Hạ Vũ Trạch rơi xuống đáy, cũng may là anh không để lại manh mối cho Trương Tự Hách, cái này rõ ràng là chuẩn bị cho Trương Tự Hách, nếu cậu dám đến, Tô Lam tất nhiên sẽ không để cậu sống sót trở về.
“Tiểu thiếu gia.” Một lão nhân gầy trơ xương nhưng khí chất văn nhã đứng chờ, thấy anh tới, cười chào đón: “Chờ cậu đã lâu rồi tiểu thiếu gia.”
“Đừng gọi tôi như vậy.” Từ nhỏ đến lớn, nơi này ngoại trừ Tô Lam ra, chưa có ai từng đối xử tử tế với anh, chỉ khi có Tô Lam mới giả vờ giả vịt, kêu anh một tiếng tiểu thiếu gia, hiện giờ lại nghe thấy, thật không khỏi chói tai.
“Tôi không phải thiếu gia của Tô gia, tôi họ Hạ.”