Chương 10
Trong mơ màng, anh hỏi Trương Tự Hách: “Sao em… lại chấp nhất với anh như vậy chứ?”
Trương Tự Hách cười nhẹ, đáp lời anh: “Vì em thích anh á.” Chỉ đơn giản như vậy.
Về đến nhà, Hạ Vũ Trạch liền ngất đi. Sau đợt phẫu thuật kia, cơ thể anh dị thường yếu ớt, dạ dày của một người bình thường có chức năng hấp thu mọi chất dinh dưỡng được nạp vào, dạ dày của anh chỉ có thể hấp thu một nửa.
Cơ thể vốn yếu ớt nên một chút bệnh vặt rơi trên người anh đều có thể trở thành bệnh nặng. Bị dội một trận nước lạnh như vậy, không ngừng tàn phá thân thể anh, cũng làm lạnh đi một trái tim ấm nóng anh dành cho Tô Lam.
Hạ Vũ Trạch phát sốt.
Trương Tự Hách bồi bên người anh suốt một ngày một đêm. Đứa nhỏ kia cứ như vậy mà ôm cánh tay anh suốt cả đêm.
“Em không đau hả?” Nhìn vết thương trên người cậu, Hạ Vũ Trạch đau lòng, “Còn chưa được xử lý nữa, có mấy chỗ hơi nhiễm trùng rồi.”
Trương Tự Hách cười cười: “Hiếm khi được bác sĩ Hạ quan tâm em.”
Nói xong lại như không có cảm giác gì. Hạ Vũ Trạch muốn ngồi dậy, nhưng thân thế vừa mới hạ sốt vẫn còn suy yếu nên lại nằm xuống.
“Hộp thuốc ở trong ngăn tủ dưới phòng khách.” Anh muốn xử lý miệng vết thương cho Trương Tự Hách, Trương Tự Hách lại lắc đầu: “Em ổn, không cần lo cho em.”
Cậu thuần thục thay túi chườm trên trán Hạ Vũ Trạch, lại lấy thuốc hạ sốt cho anh uống.
Hạ Vũ Trạch trêu cậu: “Em rất biết chăm sóc người khác nha.”
“Em chỉ chăm người em thích thôi.” Trương Tự Hách vẫn luôn tùy ý như vậy, cho người ta một loại cảm giác thoải mái, nhưng một chuyến hôm qua, Hạ Vũ Trạch ít nhiều gì cũng có cái nhìn mới với cậu.
“Khụ.” Anh ho khan một tiếng, mặt hơi đỏ lên: “Sao em biết anh ở trong nhà Tô Lam?”
Cậu chỉ chỉ vòng tay: “Trần Dũng nói em biết.”
Hạ Vũ Trạch trêu ghẹo nói: “Không ngờ cái thứ đồ chơi này cũng có chút công dụng.”
Trương Tự Hách bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, Hạ Vũ Trạch nhìn cậu bận bịu lên xuống, anh hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cậu. Người bình thường nhìn cà lơ phất phơ, không ngờ lại biết chăm sóc người khác, còn biết làm việc nhà.
“Đúng rồi, em làm cách nào để thức tỉnh vậy?” Hình như cái từ “thức tỉnh” này nghe không được ổn lắm, Hạ Vũ Trạch sửa lời: “Ý anh là nhân cách chủ của em… Hôm trước anh có thấy qua nhân cách chủ của em, cậu ấy chỉ tỉnh lại một khoảng thời gian, rồi lại ngất mất.”
“Trần Dũng có nói với em rồi.” Cậu từ trong ngực móc ra một bức tranh, đúng là bức tranh được nhân cách chủ vẽ chưa xong kia, một đôi mắt và vài nét phác họa mặt mũi.
“Em vẫn luôn đợi hắn xuất hiện, đôi mắt này chính là đôi mắt của Kẻ Săn Mồi.”
Hạ Vũ Trạch kinh ngạc nói: “Ý em là?”
“Đúng vậy. Trương Lăng từng gặp Kẻ Săn Mồi, nhờ phước tên kia ban tặng nên mới sinh ra em. Nhưng mà em không có ký ức của cậu ta, chỉ có mình Trương Lăng mới nhớ được chuyện của 10 năm trước…”
“Mấy đứa không phải là một người à? Sao em không có ký ức của cậu ấy?” Hạ Vũ Trạch từng tiếp nhận một ca phân liệt nhân cách, nhân cách chính lúc mới đầu cũng không biết đến sự tồn tại của nhân cách phụ, nhưng nhân cách phụ từ khi vừa sinh ra đã biết có nhân cách chính tồn tại.
Thế thì sao cậu lại không được kế thừa ký ức của nhân cách chủ??
Trương Tự Hách lắc đầu, “Em cũng không rõ lắm…”
Hạ Vũ Trạch như suy tư gì đó: “Hèn gì em từng nói muốn anh tìm cách đánh thức nhân cách chủ giúp em.”
“Bây giờ vẫn được chứ?” Hai mắt thiếu niên sáng ngời nhìn anh, ánh mắt kia mang theo một chút chờ mong, Hạ Vũ Trạch bỗng cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Ý nghĩ vừa lóe, anh đột nhiên lắc đầu, anh thấy mình đúng là điên rồi? Điên nên mới có thể cảm thấy thằng nhóc này đáng yêu.
“Khụ… đương nhiên là được. Không phải anh đã đồng ý với em rồi sao? Giúp em chữa trị cái đam mê kỳ quái của em… Nếu em muốn, anh cũng có thể giúp em trị liệu về mặt tinh thần, tuy không nắm chắc trăm phần trăm sẽ trị hết, nhưng anh sẽ cố hết sức.”
“…” Trương Tự Hách im lặng, không nhúc nhích nhìn anh.
Hạ Vũ Trạch bị nhìn đến đỏ mặt, hơi hoảng loạn né tránh ánh mắt cậu: “Em nhìn anh làm gì?”
“Trị hết thì em sẽ biến mất hả?”
“…” Vấn đề này, Hạ Vũ Trạch nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, biến mất thì chắc là sẽ biến mất, nếu không thì đã không gọi là chữa trị tâm lý rồi.
“Có lẽ là vậy.” Hạ Vũ Trạch nói.
“Vậy thì em không cần trị.” Trương Tự Hách nắm tay anh, dùng mặt cọ tay anh như đang lấy lòng: “Em vẫn còn muốn hẹn hò yêu đương với anh mà.”
“…”
“Em hẳn là chỉ mới 17, 18 hay 19 gì đi? Nếu như, anh lớn hơn em tới 7 8 tuổi… nếu hẹn hò thì có đề tài chung gì để nói đâu?”
“Yêu đương mà còn phân biệt tuổi tác nữa hả?” Trương Tự Hách kỳ quái nói: “Không phải chỉ cần em thích anh là được rồi à?”
“…” Hạ Vũ Trạch lại cạn lời: “Em thích là một chuyện, anh cũng phải thích em thì mới được chứ. Như vậy mới gọi là yêu đương, nếu chỉ có một bên có ý này thì chỉ là yêu đơn phương thôi, không phải là yêu đương.”
“Nhưng mà em không cần anh thích em.” Trương Tự Hách hai tay chống cằm, trong mắt toát ra quật cường: “Em thích người không thích em, nếu có một ngày bác sĩ Hạ thích em, vậy thì hết vui mất rồi.”
Mấy lời này nghe sao mà… thiếu đánh quá vậy? Hạ Vũ Trạch không biết trả lời thế nào nên cũng không trả lời, chỉ xấu hổ gãi tai, cảm thấy vừa mất mát vừa khó hiểu với ý nghĩ chợt lóe qua của mình.
“Bác sĩ Hạ, sau khi anh khỏe rồi thì đi chỗ này với em đi?” Trương Tự Hách nói.
Hạ Vũ Trạch hỏi: “Đi đâu?”
“Đợi chút.” Trương Tự Hách xuống phòng khách, một hồi lâu mới trở lại, còn cầm theo một bộ hồ sơ. Bên trong hồ sơ có rất nhiều ảnh chụp, đây đều là hình ảnh về chứng cứ và hiện trường mà Kẻ Săn Mồi đã từng gây án.
Trương Tự Hách: “Cái này là Trần Dũng đưa cho em.”
Hạ Vũ Trạch: “Không phải Trần Dũng nói mấy vụ này là án mật hả?”
“Nói vậy cũng không sai. Nhưng mà có vài cái là cắt từ mấy tờ báo, mấy cái khác không phải bằng chứng lấy từ cục cảnh sát, mà là chứng cứ em sưu tập suốt mấy năm qua.” Trương Tự Hách cười xấu xa: “Anh đừng có nói lại với ổng nha.”
Tuy biết vậy nhưng mà… Hạ Vũ Trạch xấu hổ cười cười: “Trên người tụi mình có máy nghe lén đó, em quên rồi hả?”
“Trước khi anh tỉnh lại thì nó cũng mất hiệu lực rồi.” Trương Tự Hách tháo mở vòng tay, bên trong toàn là nước.
Lúc Tô Lam ngâm anh trong bồn tắm thì khi đó vòng tay cũng đã mất đi hiệu lực rồi. Thiết bị điện tử không thể dính nước.
Nhớ tới Tô Lam, Hạ Vũ Trạch chỉ cảm thấy thất vọng buồn lòng, thậm chí bây giờ anh còn không muốn nhớ lại khuôn mặt dữ tợn kia chút nào.
“Em lấy mấy cái này làm gì?”
Trương Tự Hách tìm ảnh chụp, nghiêm túc dùng bút lông dầu viết ngày giờ tử vong lên từng tấm ảnh.
Vì tò mò, Hạ Vũ Trạch nhìn mấy tấm ảnh vài lần, nhìn một hồi lông tơ đều dựng đứng cả lên. Những người đó đã trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, phần lớn đều bị phanh thây, có người còn bị chặt đầu.
Trương Tự Hách: “Nếu muốn đánh thức Trương Lăng, em nghĩ tụi mình cần biết lúc trước cậu ta đã xảy ra chuyện gì.”
Đúng vậy. Hạ Vũ Trạch cũng tán đồng: “Ý em là, mình phải tìm lại mấy vụ án trước kia của Kẻ Săn Mồi?”
“Gần giống vậy đó.” Trương Tự Hách cau mày, ngồi chọn ảnh hồi lâu cũng không tìm được tấm ảnh mình muốn tìm: “Ảnh của cha mẹ và em gái Trương Lăng không có ở đây…”
Hạ Vũ Trạch vỗ vỗ vai cậu: “Tại sao tìm ký ức của Trương Lăng phải cần tới ảnh? Em không nhớ chút gì về gia đình của cậu ấy sao?”
“Ừ, không có miếng nào. Bởi vậy em mới cần hiểu rõ hoàn cảnh của cậu ta, với nguyên nhân tử vong của cha mẹ và em gái cậu ta.”
Nghe như chuyện này chẳng có chút quan hệ nào với cậu. Hạ Vũ Trạch nhìn cậu như vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cậu và Trương Lăng là cùng một người, nhưng khi nói đến Trương Lăng, cậu hoàn toàn như đang nói về một người khác.
“Vậy ký ức của em bắt đầu từ khi nào?” Hạ Vũ Trạch hỏi cậu.
Trương Tự Hách bỗng nhấc đôi mi dài lên, dưới hàng mi kia là một đôi con ngươi đen bóng lộng lẫy như hai viên hắc diệu thạch không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh.
“Ký ức của em bắt đầu từ lúc cô nhi viện thu lưu em. Khi đó, em nhớ mình không có người thân… Em hỏi Trần Dũng, song cũng chỉ lấy được một chút manh mối vô dụng. Hình như ổng không muốn nói cho em biết tình hình thực tế.”
“Vậy thì…” Hạ Vũ Trạch nghĩ nghĩ: “Em hẳn là còn nhớ rõ cô nhi viện từng thu lưu em ha?”
“Em nhớ.” Trong mắt Trương Tự Hách đột nhiên xuất hiện một mảnh âm lãnh: “Nhớ rõ rành mạch.”
“Vậy bắt đầu điều tra từ chỗ này đi. Em không thể tự nhiên bị đưa đến viện mồ côi được, nhất định là có người đem em qua đó, đi hỏi chỗ đó thử là biết ai từng đưa em tới liền?”
“Ò, cũng được.”
Cứ như vậy mà hẹn với Trương Tự Hách, ba ngày sau, tình trạng của Hạ Vũ Trạch đã tốt hơn một chút, bọn họ liền lái xe đến cô nhi viện ở vùng ngoại ô trước kia.
Đường đi cũng hơn 100km, hai người xuất phát từ sáng sớm nhưng cũng gần tối mới đến nơi. Lúc đi ngang qua trạm thu phí, tấm biển đỏ cũ kỹ trên đỉnh trạm thu phí làm Hạ Vũ Trạch cảm giác khá quen thuộc.
Cái kia rõ ràng chỉ là một cột mốc, đi khắp nơi trong nước đều thấy được, nhưng anh lại cảm thấy cái này với mấy cái ở nơi khác không giống nhau, cụ thể là không giống chỗ nào thì anh cũng không nói rõ được.
Suốt dọc đường, Trương Tự Hách dị thường hưng phấn, thật giống như người đang tranh thủ về nhà ăn tết.
“Ở đây có khách sạn không?” Sắc trời không còn sớm, Hạ Vũ Trạch định nghỉ lại một đêm, ngày mai lại đi tiếp.
“Có á.” Trương Tự Hách nhiệt tình chỉ đường cho anh, Hạ Vũ Trạch lái theo hướng cậu chỉ, đi vào một nơi tựa như thôn nhỏ, hình như nơi này là một cái thôn hoang, xung quanh ngoại trừ mấy căn nhà bị bỏ trống thì chẳng thấy khách sạn nào.
“Em đang chơi anh hả?” Đường lộ càng ngày càng khó đi làm Hạ Vũ Trạch có hơi tức giận.
Nhưng Trương Tự Hách chỉ cười cười, ra hiệu cho anh cứ tiếp tục chạy về phía trước.
Chiếc xe xông ra khỏi một lùm cây, về lại đường nhựa rộng thênh thang, nơi này quả nhiên có một con phố nhỏ thưa thớt dân cư.
Trương Tự Hách nói khách sạn kia ở cuối đường, kế một tiệm làm tóc cũ, thoạt nhìn hoàn cảnh rất kém, anh đột nhiên chẳng muốn xuống xe chút nào.
Hạ Vũ Trạch lớn lên ở Tô gia, Tô gia là gia đình phú quý, tài nghiệp to lớn, tuy không phải con ruột nhưng Hạ Vũ Trạch cũng là một đứa nhỏ được đắm trong loại cẩm y ngọc thực* này mà lớn lên.
*Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc; Nghĩa bóng: cuộc sống giàu sang.
Hiện tại bảo anh dừng chân ở một nơi tồi tàn như vậy, anh thật sự không chịu nổi. Tiệm làm tóc bên cạnh truyền đến mùi tinh dầu gay mũi, trộn lẫn với mùi khói thuốc thấp kém, nghe cực kỳ khó chịu.
“Nếu không thì dứt khoát ở trong xe một đêm đi?” Hạ Vũ Trạch khó xử nói: “Dù sao cũng chỉ có một đêm, ngày mai là về rồi.”
“Em sao cũng được.” Trương Tự Hách không làm khó anh, nhưng người khác sẽ làm khó anh.
Có người tới gõ cửa kính, hóa ra là ở đây không cho phép tùy tiện đậu xe, người nọ còn cảnh cáo anh, nếu vẫn còn ngừng ở đây thì sẽ đập xe anh.
Không cho đậu xe, chẳng lẽ phải chạy tới vùng rừng rú mới được đậu à? Hạ Vũ Trạch càng không thể tiếp thu nổi, hiện giờ đang là mùa đông, trời còn đang rơi tuyết, lỡ sáng ra tuyết đọng quá dày, chôn luôn cả bánh xe thì phiền lắm.
Trong lúc do dự, điện thoại vang lên, là Tô Lam gọi tới, trước đó y đã gọi không dưới 300 cuộc, nhắn hơn 200 tin, tất cả đều bị Hạ Vũ Trạch cúp xóa hết.
Để tránh cho y lại làm phiền, anh tắt luôn điện thoại. Mà Trương Tự Hách âm thầm nhìn thấy hết thảy, khóe miệng cười đến cực kỳ sung sướng.
“Cụp cụp cụp ——”
Có người gõ cửa sổ.
Hạ Vũ Trạch không kiên nhẫn mở cửa sổ, nói: “Tôi biết rồi, đừng hối nữa. Tôi đi liền…”
Người gõ cửa là một người phụ nữ, người nọ trang điểm đậm lè, là bà chủ của cái khách sạn nhỏ này.
“Anh đẹp trai, không ghé qua đêm hả?” Cô ngậm thuốc lá hỏi.
Hạ Vũ Trạch vừa định từ chối, liền nghe cô nói một câu: “Tầng trệt bên em có chỗ đậu xe. Nhưng mà á, thu phí hơi cao chút.”
Vừa nghe có thể đỗ xe, Hạ Vũ Trạch lập tức hỏi lại: “Bao nhiêu tiền?”
Cô nịnh nọt cười cười: “500 tệ một đêm, chưa tính phí ngủ lại.”
“Được.” Tuy mắc bỏ mẹ, nhưng ít ra cũng không phải chạy kiếm lung tung: “Có quẹt thẻ không?”
“Không có, chỗ này nhỏ xíu làm gì có ba cái đó.”
“Vậy có quét mặt hong?” Nhóc điên thò đầu ra, gương mặt này xinh đẹp vô cùng, bà chủ vừa thấy liền cười đến không khép miệng được: “Nếu cưng bồi em ngủ một giấc, đừng nói một đêm, cho hai người đậu một tháng cũng không có vấn đề gì.”
“…” Sao nghe xong lại thấy khó chịu nhỉ? Hạ Vũ Trạch đen mặt móc từ bóp da ra 1000 đưa cho cô: “Nhiêu đây đủ chưa?”
“Đủ đủ đủ. Anh chủ, mấy anh chờ xíu nha, em mở cửa cuốn cho mấy anh vô.” Bà chủ vui vẻ đếm tiền, đi mở cửa cho bọn họ.
Trương Tự Hách cười vẫy tay với cô, cái tay mới vẫy được một nửa đã bị đánh rớt, Hạ Vũ Trạch nhịn không được âm dương quái khí* phun một câu: “Lúc nào em cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt vầy hết à?”
“Cũng không hẳn.” Cậu cười cười: “Thường là họ chủ động tới tìm em.”
“…”
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Trong lòng Hạ Vũ Trạch càng khó chịu, bỏ lại cậu một mình xuống xe, Trương Tự Hách cười hè hè đi theo sau anh.
“Thân ái, sao nhìn anh giận dữ quá dọ?”
“Sao anh phải tức giận?”
“Chắc không phải là anh đã thích em đâu ha?”
“…”
Sao có thể? Hạ Vũ Trạch tức giận trừng cậu một cái: “… Ai cho em cái tự tin đó vậy?”
Cậu: “Cái mặt này của em á.”
“…” Hạ Vũ Trạch bị cậu chọc đến tức cười, không ngờ thứ làm anh càng tức giận hơn còn đang chờ anh ở phía sau. Ở một nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này, cái khách sạn nhỏ này thế mà đã sắp hết phòng.
“Anh chủ thông cảm nha, em chỉ còn một phòng cuối cùng này thôi. Thiệt là không còn phòng nào hết trơn, không ấy hai người mấy anh ở đỡ nha? Dù sao hai anh cũng là đàn ông mà, cũng đâu có gì đâu mà, đúng không?”