Chương 67: Bóng Đêm Của Quá Khứ (8)
Nhưng để điều chế một cách an toàn Cố Lưu Ly phải mất một thời gian cụ thể là hai ngày sau cô mới hoàn toàn thành công làm ra thuốc giải cho anh, Cố Lưu Ly không chút chần chừ bắt ép Mộ Khiếu Thành uống ngay lập tức.
“ Mộ Khiếu Thành anh mau uống đi, lần này anh chắc chắn sẽ thoát khỏi căn bệnh quái ác đó, tin em mau uống đi “
Mộ Khiếu Thành đương nhiên là tin cô nhưng anh lại không vội uống bởi vì anh biết Cố Lưu Ly cũng mắc phải một căn bệnh không thua gì nếu anh khỏe lại anh cũng muốn cô khỏe lại.
“ Vậy con em, không phải nói nó cũng có thể giải độc cho em sao, thuốc của em đâu? “
Cố Lưu Ly hơi ngẩn ra cô vì hấp tấp muốn cứu anh mà quên mất chuyện này bất giác không nói được gì, Cố Lưu Ly đảo mắt trên bàn dược liệu bốc đại một lọ thuốc màu nâu đỏ tương tự ống thuốc trên tay anh, đưa ra trước mặt Mộ Khiếu Thành cười tươi đây chỉ là một lọ thuốc bổ máu bình thường hoàn toàn không thể giúp cô giải độc được nhưng để Mộ Khiếu Thành an tâm uống thốc cô chỉ có thể dùng cách này gạt anh.
“ Chúng ta cùng uống đi “
Hai người vui vẻ nhìn nhau, một hơi nốc hết ống thuốc trên tay, Cố Lưu Ly lại chỉ uống một nửa rồi tập trung quan sát biểu hiện của Mộ Khiếu Thành, cô không biết sau khi uống nó liệu có tác dụng phụ gì không. Mười phút sau đột nhiên Mộ Kiếu Thành phát sốt, cơ thể anh không ngừng run lên miệng liên tục kêu lạnh, Cố Lưu Ly sau khi đo nhiệt độ cho anh thì phát hoảng, tác dụng phụ này cũng quá lớn rồi Mộ Khiếu Thành sốt tận 39 độ rưỡi, anh bây giờ còn không định hình được thứ gì ra thứ gì nằm trên giường đắp chặt hai tấm chăn cơ thể người đàn ông vẫn run lên bần bật, Cố Lưu Ly kiểm tra mạch tượng của anh thì phát hiện máu trong người Mộ Khiếu Thành đang có dấu hiệu lưu thông tốt hơn những thứ không tốt bên trong cũng đang được đào thải chỉ cần sau khi hạ sốt cơ thể anh sẽ hoàn toàn trở lại như người bình thường.
Trong lúc Cố Lưu Ly đang đắp chăn ủ ấm cho anh thì Bối Bối thức giấc tìm qua thấy bố mình tự dưng bị bệnh con bé trở nên lo lắng nhưng lại bị Cố Lưu Ly ngăn không cho lại gần.
“ Bố bệnh rồi Bối Bối không được lại gần bố nếu không con sẽ bị lây bệnh, nghe lời mẹ về phòng đi “
“ Bối Bối muốn ở lại với bố, mẹ ơi con sẽ không đến gần bố nhưng mẹ để con ngồi ở đây được không, Bối Bối lo cho bố lắm “
Cố Lưu Ly cũng không thể ngăn được on bé chỉ đành để con gái ngồi ở sofa cách xa giường còn mình thì thay khăn ấm rồi cho Mộ Khiếu Thành uống thuốc hạ sốt, Bối Bối ngoan ngoãn ngồi ở đó nhìn theo những hành động của mẹ mình trong chốc lát con bé đã học được một vài cách chăm sóc cho người bệnh, Bối Bối là một cô bé thông minh chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ rõ, trong lúc Cố Lưu Ly đang tập trung làm gì đó ở bên bàn với đống dược liệu thì con bé đã lặng lẽ thay khăn ấm cho Mộ Khiếu Thành cảm nhận được sự động chạm nhỏ bé hai mắt anh khẽ mở ra thấy con gái đang ngồi nhìn mình chằm chằm khẽ lên tiếng.
“ Con gái đừng….lại gần bố…bố sẽ lây bệnh cho con, ngoan…qua đó với mẹ…con đi “
Cố Lưu Ly cũng nhanh chóng quay đầu thấy Bối Bối đang ngồi ngay bên giường cô vội tay vội chân đi nhanh đến bến lấy con bé đặt lại ở ghế sofa không trách mắng chỉ hơi bất lực vì Bối Bối không nghe lời mình.
“ Con gái hư không nghe lời mẹ sao? “
“ Con cũng muốn chăm sóc cho bố “
“ Nếu con bị lây bệnh thì làm sao, cơ thể của con yếu hơn bố không thể bị bệnh được hiểu không? “
Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu nhưng cũng không biết con bé có thật sự nghe lời hay chưa hay khi cô vừa quay đi con bé lại tìm đến chỗ Mộ Khiếu Thành đây còn ai hiểu được cái tính cứng đầu của con gái hơn cô nữa chứ.
Cuối cùng vẫn là để Từ Chương ẵm con bé yên phận về phòng.
Cố Lưu Ly lập tức đi về phía Mộ Khiếu Thành, đo lại nhiệt độ thì thấy cơn sốt đã phần nào hạ xuống, lúc Cố Lưu Ly bắt mạch cho anh liền phát hiện toàn bộ đã trở nên tốt hơn, Mộ Khiếu Thành đã thật sự khỏi bệnh rồi sau này sẽ không phải cần dùng đến máu tim của cô để cầm cự cơn đau nữa, Cố Lưu Ly cuối cũng cũng chứng kiến được sự thần kỳ của bột lưu ly trong truyền thuyết chỉ tiếc rằng không thể dùng nó để rửa sạch độc tính trong cơ thể mình, bột lưu ly là thứ chỉ có Mộ Khiếu Thành mới có mà anh cũng đã dùng nó rồi e là sẽ không còn cơ hội nào dành cho Cố Lưu Ly nữa trên đời này cũng sẽ không xuất hiện bột lưu ly thứ hai.
Cố Lưu Ly khẽ cúi đầu thở dài, ánh mắt cô đượm buồn cả đời này cô thật sự sẽ không thoát khỏi thứ dơ bẩn trong người mình, thứ thuốc độc này sẽ dày vò cô cả đời về sau.
Đến đêm Mộ Khiếu Thành cũng hoàn toàn khỏi bệnh cơ thể anh trở nên tràn đầy sức sống, Mộ Khiếu Thành cảm thấy bên trong mình có một sức mạnh to lớn mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm nhận được.
“ Mộ Khiếu Thành anh thật sự khỏe lại rồi, bột lưu ly đúng là như lời đồn thật sự rất thần tiên “
Mộ Khiếu Thành ôm lấy người phụ nữ vào lòng, có là bao nhiêu lần đi nữa thì đều là cô đã cứu anh, là cô hết lần này đến lần khác cứu lấy mạng sống này của anh, cái mạng này của Mộ Khiếu Thành từ lâu đã thuộc về cô rồi, Cố Lưu Ly lúc này lại thấy trong người có chút khó chịu cô cũng không hiểu vì sao nhưng cơ thể cứ nóng lên như bốc hỏa còn ó cảm giác đau đớn từ từ lan ra khắp cơ thể chớp mắt Cố Lưu Ly nhớ ra hôm nay chính là ngày trăng tròn đầu tiên trong tháng này twg sáng đến giờ xảy ra quá nhiều chuyện cô đã quên mất việc uống thuốc bây giờ độc tính trong người đang phát tát.
Cố Lưu Ly không nói không rằng đẩy anh ra kiếm cớ qua phòng con gái để dỗ con bé ngủ nhưng khi bước vào phòng vừa cất tiếng gọi Bối Bối cô đã nôn ra một bãi máu rồi nằm lăn lộn trên sàn ôm lấy cơ thể mình điên cuồng cào xé khiến Bối Bối kinh sợ khóc lớn, con bé lay lay cơ thể cô trong hoảng sợ.
“ Mẹ ơi…mẹ làm sao vậy?, mẹ ơi…mẹ ơi mẹ đừng dọa Bối Bối ạ, bố ơi…bố,…mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ bệnh rồi sao? “
***
Vote! Vote! Vote