Chương 6 Mạc Tương tới Thiên Nguyên học phủ
“Các ngươi chạy đến phòng của ta, lục lọi phòng của ta, còn hỏi ta tại sao ta lại ở chỗ này?”
Giọng Vương Đằng lạnh lùng, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Mạc Vân thoáng sững sờ rồi lập tức cười khẩy: “Vương Đằng, ngươi trở về đúng lúc lắm. Lúc trước, ngươi là thiên tài số một của Mạc gia, gia tộc ban thưởng cho ngươi rất nhiều tài nguyên, bảo vật, hơn nữa nghe nói ngươi cũng thường xuyên ra ngoài Đại Hoang lịch luyện, với thực lực của ngươi khi đó, chắc là cũng tìm được không ít linh thảo, thuốc báu, giờ ngươi đã không còn Thần Mạch Chí Tôn, trở thành một phế vật không thể tu hành, ngươi có giữ những thứ này lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng giao nộp hết ra đây đi!”
“Đúng vậy, Vương Đằng, hiện tại ngươi chỉ là một tên phế vậy bị mất võ mạch, có giữ những tài nguyên tu luyện kia lại cũng vô dụng, thức thời thì mau giao hết tài nguyên tu luyện ra đây để đỡ phải nếm nỗi đau da thịt!”
“Vương Đằng, nể tình ngươi từng chỉ bảo cho bọn ta, nếu giờ ngươi chủ động giao những tài nguyên kia ra, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay ngươi khó tránh khỏi bị thương gân động cốt!”
Vương Đằng hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng, tháo túi trữ vật bên hông ra: “Đồ các ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này, có gan thì tới mà lấy!”
“Túi trữ vật!”
“Bảo bối tốt, thiếu gia chi trưởng của Mạc gia ta cũng không có tư cách có nó, tên phế vật nhà ngươi không hổ là thiên tài số một của thành Đại Hoàng ta trước đây, ngay cả thứ như túi trữ vật mà cũng có!”
“Chắc chắn trong đó có không ít bảo bối tốt, số đồ mà bọn Mạc Lâm khoắng được trong căn phòng này chắc chắn không thể nào so được với báu vật trong chiếc túi này!”
Mắt ba người lập tức tỏa sáng.
Mạc Vân xông thẳng tới: “Đồ phế vật, coi như ngươi thức thời, giao túi trữ vật ra đây!”
Hắn ta với tay định chộp lấy chiếc túi trữ vật trong tay Vương Đằng.
“Ầm!”
Vương Đằng đấm thẳng một quyền.
Một giây sau, thân thể Mạc Vân bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, miệng hộc máu.
“Tên phế vật ngươi…”
Mạc Vân ngóc đầu lên nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt không tin nổi, nhất thời không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Hai người Mạc Phàm và Mạc Thành cũng ngẩn người, vừa rồi bọn họ không kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạc Vân đưa tay ra tóm lấy túi trữ vật trong tay Vương Đằng, sau đó đột nhiên bị bay ngược ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tên phế vật này đã mất Thần Mạch Chí Tôn, mất hết tu vi rồi sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạc Phàm và Mạc Thành giật mình.
Mà lúc này đây, Vương Đằng lại đi về phía hai người bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ đầy lạnh lẽo.
“Phế vật… Ngươi muốn làm gì?”
Thấy Vương Đằng lại gần, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy áp lực.
“Phế vật? Hừ, lúc ta vẫn còn Thần Mạch Chí Tôn, các ngươi đâu có gọi ta như vậy!”
Vương Đằng “hừ” một tiếng, liếm cánh môi đỏ, bước từng bước một lại gần.
“Đừng sợ hắn, tên này đã tàn phế rồi, chẳng qua hắn chỉ tương đối khỏe mà thôi, vừa rồi ta bị hắn đánh lén!”
Mạc Vân ngồi đằng sau thều thào hô lên, quy kết chuyện vừa rồi là do Vương Đằng đánh lén.
“Hóa ra là đánh lén!”
Mạc Phàm và Mạc Thành nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi cười gằn.
“Hừ, suýt thì bị tên phế vật này hù dọa, còn tưởng là tu vi của hắn không bị phế cơ chứ, hóa ra là dựa vào đánh lén để đắc thủ!”
“Tên phế vật này dám phản kháng lại à, xem ra hắn không cam lòng giao túi trữ vật ra rồi, đánh cho hắn một trận đã rồi nói sau!”
Hai người cười nhe răng, đồng loạt đấm một quyền về phía Vương Đằng.
“Cho dù ta mất hết tu vi thì cũng không tới lượt đám ăn hại các ngươi tới làm nhục ta!”
“Ầm ầm!”
Vương Đằng đấm hai phát nhanh như điện xẹt, nháy mắt đối đầu trực diện với nắm đấm của cả hai người.
“Á!”
Cùng với đó, hai tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, cánh tay của hai người kia gãy rời ngay tại chỗ, xương trắng lòi ra ngoài da thịt, trơ ra ngoài không khí, cơ thể của hai người đó cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Tay của ta…”
Hai người bọn họ nằm lăn lộn dưới đất, luôn miệng rên rỉ, đau đớn toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ và bối rối nhìn Vương Đằng.
Lúc này, Mạc Vân cũng đã bị dọa sợ tái mét mặt. Vốn hắn ta còn tưởng là Vương Đằng có thể đấm bay mình là do mình thiếu cảnh giác, để hắn đánh lén thành công, cho rằng Vương Đằng chẳng qua chỉ là tương đối khỏe mạnh mà thôi.
Thật không ngờ sức mạnh của Vương Đằng lại lớn tới mức này, chỉ tung một quyền thôi mà đã đấm gãy cả cánh tay của cả Mạc Phàm và Mạc Thành rồi.
Phải biết rằng, cả Mạc Phàm và Mạc Thành đều là võ giả Luyện Khí cảnh tầng năm, trong khi hiện tại Vương Đằng đã mất sạch tu vi, vậy mà hắn vẫn còn mạnh như vậy, đúng là kỳ lạ.
“Không chịu nổi một đòn!”
“Chỉ dựa vào ba kẻ rác rưởi các ngươi mà cũng dám tới lục lọi phòng của ta, mở miệng ra là gọi ta là phế vật, vậy mà không đỡ nổi một quyền của ta, vậy rốt cuộc ai mới là phế vật đây?”
Ánh mắt Vương Đằng lạnh lẽo, hắn không hề định cứ thế tha cho ba người này, rảo bước đi về phía bọn họ.
Mặc dù hiện tại hắn không có tu vi nhưng thân thể đã trải qua quá trình rèn luyện trong ao máu nên thần lực thân thể cực kỳ lớn mạnh, cho dù có là võ giả Ngưng Chân cảnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây.”
Bọn Mạc Vân thấy Vương Đằng lạnh lùng đi về phía mình, không khỏi run sợ.
“Ầm ầm ầm!”
“Á…”
Vương Đằng không buồn nói nhảm với bọn họ, chỉ tập trung đánh cho bọn họ một trận nhừ đòn, ba người liên tục rên la thảm thiết.
“Ngươi dám động thủ với bọn ta, ngươi chết chắc rồi, Mạc gia sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
“Còn dám uy hiếp ta à?”
Đôi mắt của Vương Đằng lóe lên huyết quang, hung hăng giẫm chân lên lồng ngực Mạc Vân.
“Rắc rắc” một tiếng vang giòn, xương ngực của Mạc Vân bị đạp gãy, sau đó “phốc” một tiếng, xương ngực cắm thẳng vào nội tạng, Mạc Vân hét lên một tiếng, miệng hộc máu, mắt trợn trừng, nhìn Vương Đằng mà không tin nổi, dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không ngờ được rằng Vương Đằng lại dám giết mình!
“Vương Đằng… Ngươi ngươi… Ngươi giết Mạc Vân rồi ư?”
Mạc Phàm và Mạc Thành thấy thế lập tức tái mặt. Thấy Vương Đằng giẫm chết Mạc Vân như giẫm chết một con kiến dưới đất, bọn họ không khỏi kinh hãi.
“Giết thì sao nào?”
Ánh mắt lạnh giá của Vương Đằng quét hai người bọn họ từ trên xuống dưới.
Hai người lập tức run rẩy toàn thân, miệng câm như hến.
Vương Đằng “hừ” một tiếng, sau đó ép hỏi Mạc Phàm và Mạc Thành xem trong ba tháng hắn tiến vào Thần Ma Lệnh thì ở Mạc gia đã xảy ra những chuyện gì.
“Mạc Tương tới Thiên Nguyên học phủ?”
Vương Đằng không khỏi nheo mắt. Theo những gì Mạc Phàm và Mạc Thành nói thì hơn hai tháng trước, Mạc Tương đã cầm thư mời mà Thiên Nguyên học phủ gửi cho hắn để tới Thiên Nguyên học phủ ở đế đô để báo danh.
Vốn dĩ, Mạc Sơn và Mạc Tương còn định cướp Thiên Kiếm Lệnh trong tay Vương Đằng nhưng không ngờ là sau khi Vương Đằng từ phòng nghị sự trở về thì lại mất tích một cách ly kỳ!
Điều đầu tiên Mạc Sơn nghĩ tới là Vương Đằng đã bỏ trốn. Cho nên ông ta lập tức điều động cao thủ âm thầm tìm kiếm đồng thời truy sát Vương Đằng nhưng không hề có kết quả. Vương Đằng cứ như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.
Mạc Tương đợi một tháng, thấy vẫn không có tin tức gì của Vương Đằng bèn cầm thư mời mà Thiên Nguyên học phủ phát cho Vương Đằng tới Thiên Nguyên học phủ.
“Hừ, lại còn muốn cướp Thiên Kiếm Lệnh trong tay ta nữa, đúng là lòng tham không đáy!”
Khóe môi Vương Đằng cười khẩy, đôi mắt lóe lên huyết quang đỏ rực, ngập tràn cảm xúc thô bạo và sát ý khát máu, trên người tỏa ra hơi thở hung hãn dữ dội khiến cho Mạc Phàm và Mạc Thành hãi hùng khiếp vía, rùng mình!
“Vương Đằng… Trước đó là lỗi của bọn ta, bọn ta không nên tới lục lọi nhà của ngươi, bọn ta biết lỗi rồi, xin… Xin ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta lần này đi…”
Mạc Phàm và Mạc Thành vội vàng cầu xin tha thứ.
“Nếu đã biết lỗi rồi thì… Kiếp sau đừng tái phạm nữa!”
Mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng màu máu, lạnh lùng cất lời, sau đó co cẳng đá hai cước. Mạc Phàm và Mạc Thành lập tức hoa mắt, rên lên một tiếng, đôi mắt nhanh chóng tắt sáng.