Chương 20 Còn có sức mạnh này
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Vương Đằng lo lắng trong lòng.
“Gừ!”
Khoảng cách giữa Thanh Dực Phục Hổ và Vương Đằng càng lúc càng gần, nhìn thấy Vương Đằng đã không thể tránh khỏi số kiếp, trong mắt Thanh Dực Phục Hổ lộ ra vẻ hung ác, tràn ngập sát ý.
Một tiếng gầm dài vang lên, sóng âm dường như có thể xuyên thủng không trung, sức mạnh cường đại dâng trào.
Vương Đằng lập tức bị chấn động đến mức khí huyết toàn thân sôi trào, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Vương Đằng bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng, trong lúc vô tình, hung thần lệ khí đang ngủ yên trong cơ thể hắn đột nhiên nhân cơ hội này bùng nổ.
Từng đợt ma âm khát máu không ngừng vang lên trong lòng Vương Đằng.
Hai mắt Vương Đằng dần dần xuất hiện tơ máu, sau đó lóe lên từng đợt huyết quang màu máu đỏ tươi!
“Ầm!”
Ngay sau đó.
Thế giới trước mặt Vương Đằng đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi!
Bầu trời đẫm máu, những cành cây đẫm máu, màu máu…
Tất cả mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ tươi!
Hắn cảm thấy đầu óc đau nhức, trong đầu giống như bị một màu đỏ tươi bao phủ, chỉ còn ý nghĩ giết chóc đang cuồn cuộn dâng trào.
Sau đó.
Một luồng khí tức đáng sợ, hung hãn và cuồng bạo đột nhiên bộc phát từ trên người Vương Đằng, bay thẳng lên trời!
Một tia huyết quang chiếu sáng trên vòm trời!
Vương Đằng ngừng trốn tránh, đáp xuống ngọn cây rồi từ từ quay người lại.
Những luồng khí tức màu đỏ như máu xuất hiện xung quanh người hắn, giống như hung thần lệ khí hiện hình vờn quanh cơ thể hắn.
Đổi mắt kia đã hoàn toàn chuyển sang một màu đỏ tươi, tràn ngập cảm xúc hung ác, thô bạo, bộc lộ ý nghĩ giết chóc vô tận, giống như muốn đồ sát cả thế gian trong biển máu.
Ở phía sau lưng hắn, đột nhiên lao ra từng cái ảo ảnh màu máu.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân, Côn Bằng, Đằng Xà, Thao Thiết, Toan Nghê, Cùng Kì…
Ảo ảnh của mười con mãnh thú cổ xưa lần lượt xuất hiện phía sau Vương Đằng, chèn ép hư không!
Mỗi một ảo ảnh màu máu đều sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt màu máu đỏ tươi đó lại càng khiến người ta bị thu hút.
Cảm nhận được khí tức đáng sợ đột nhiên tỏa ra từ người Vương Đằng.
Thanh Dực Phục Hổ đang dùng tốc độ cực nhanh kia đuổi theo cũng bất chợt cứng đờ trong không trung, hung thần lệ khí kia khiến toàn bộ lông tơ trên người nó dựng ngược như thể có kim châm!
Nhất là khi ảo ảnh của mười con mãnh thú thái cổ kia xuất hiện.
Hai mắt Thanh Dực Phục Hổ chợt co rút lại, cơ thể bắt đầu run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ chấn động ngắn ngủi, sau đó là sự sợ hãi sâu sắc!
Một đôi mắt đỏ tươi dừng lại trên người Thanh Dực Phục Hổ.
Vương Đằng liếm liếm đôi môi đã đỏ như máu của mình, trong mắt hiện lên sát ý điên cuồng.
Mà khi ánh mắt của Vương Đằng rơi vào Thanh Dực Phục Hổ, mười ảo ảnh mãnh thú thái cổ xuất hiện sau lưng hắn cũng đồng loạt chuyển động con ngươi, từng ánh mắt đỏ tươi chiếu lên người Thanh Dực Phục Hổ, con Thanh Dực Phục Hổ kia không khỏi gầm gừ, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng không còn mang theo sát ý nữa, cũng không còn tỏa ra vẻ hung hãn, mà thay vào đó là biến thành vẻ sợ hãi và… oan ức tận cùng.
Đối phương nuốt mất Kim Linh Quả mà nó dùng để phá giai, vậy mà còn hung dữ với nó, thật sự rất quá đáng!
Thanh Dực Phục Hổ oan ức gầm lên với Vương Đằng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của Vương Đằng lóe lên, nó lại sợ đến mức dựng ngược tóc gáy, xoay người bỏ chạy sâu vào trong Đại Hoang.
Nhìn thấy Thanh Dực Phục Hổ bỏ chạy, huyết quang trong đôi mắt đỏ tươi của Vương Đằng lại lóe lên.
Hắn đứng trên ngọn cây không nhúc nhích, trong đầu bị bao phủ một vùng đỏ tươi như máu, vẫn có từng đợt ma âm quanh quẩn, kéo dài không dứt.
“Ta… bị nhập ma sao?”
Im lặng đứng trên ngọn cây hồi lâu, Vương Đằng đột nhiên khàn giọng lẩm bẩm.
“Không… Ta vẫn còn giữ được lý trí…”
“Ta vẫn còn ký ức về tất cả những chuyện vừa xảy ra…”
“Vừa rồi, bởi vì tình thế nguy cấp, ta rơi vào trạng thái hoảng sợ, hung thần lệ khí ngủ yên trong cơ thể xâm chiếm thức hải…”
“Không, không chỉ có hung thần lệ khí… hình như… còn có tàn niệm của một số mãnh thú thái cổ…”
Đôi mắt đỏ tươi của Vương Đằng lóe lên, xung quanh yên tĩnh, không một con hoang thú nào dám ở lại đây.
Hoang thú cấp năm cửu phẩm đều bị khí tức hung ác, thô bạo và yêu tà đến cực điểm trên người Vương Đằng dọa sợ, càng đừng nói đến những con hoang thứ cấp bậc tầm thường này.
“Tình hình có vẻ hơi khác so với những gì sư tôn đại nhân đã nói trước đây…”
“Trong cơ thể ta, không chỉ có hung thần lệ khí, mà còn có tàn niệm của mười mãnh thú thái cổ…”
“Nhưng mà… rõ ràng ta đã bị hung thần lệ khí trong cơ thể và tàn niệm của mười mãnh thú thái cổ xâm chiến thức hải… tại sao ta vẫn còn có thể duy trì được lý trí nhất định? Tuy rằng đang ở trong trạng thái này, tâm thần bị ảnh hưởng rất lớn, sát niệm khuếch đại vô hạn, nhưng rốt cuộc ta vẫn không hoàn toàn mất phương hướng…”
“Sau khi tàn niệm của mười mãnh thú thái cổ xâm nhập vào thức hải của ta, chẳng những không bắt đầu cắn nuốt linh hồn của ta, ngược lại còn tiến hành dung hợp với linh hồn của ta?”
“Chẳng lẽ là bởi vì sau khi ta dung hợp tàn hồn của sư tôn, linh hồn đã xảy ra biến dị nào đó?”
“Hơn nữa bây giờ ta dung hợp tàn niệm của mười mãnh thú thái cổ, là tốt hay xấu, là phúc hay họa?”
Vương Đằng hít sâu một hơi, không ngờ lần này bị Thanh Dực Phục Hổ đuổi giết theo lại khiến tàn hồn của mười mãnh thú thái cổ hoàn toàn dung hợp với linh hồn của hắn.
Cứ như vậy, dường như Vương Đằng cũng không còn phải lo lắng đến chuyện sẽ tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn lạc lối trở thành một cái xác không hồn chỉ biết giết chóc nữa.
“Hả? Chân khí trong cơ thể ta dường như cũng vận chuyển nhanh hơn trước…”
“Còn có sức mạnh này…”
Vương Đằng chợt nhận ra, ở trong trạng thái này, chân khí của bản thân vận chuyển càng nhanh hơn, sức mạnh dường như cũng tăng lên rất nhiều.
Không chỉ vậy, Vương Đằng còn cảm thấy thần thức của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác càng thêm sắc bén, phản ứng cũng trở nên nhạy bén hơn, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Điều này có nghĩa là, ở trong trạng thái này, sức chiến đấu của hắn sẽ càng tăng lên!
Nhưng không lâu sau, Vương Đằng liền bình tĩnh lại, rơi vào trầm tư.
“Nhưng mà, tuy rằng ở trong trạng thái này thực lực của ta sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng có vẻ quá mức yêu tà, hơn nữa sát niệm cũng khuếch đại vô hạn, không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được dễ dàng lộ ra trước mặt người khác, bằng không thế nào cũng bị người khác coi như ma đầu.”
“Một khi bị người khác coi như ma đầu, vậy thì sau này ta sẽ không còn bình yên nữa, đến lúc đó dù thế nào cũng sẽ bị đuổi giết.”
Vương Đằng lẩm bẩm.
Suy tính một lúc, Vương Đằng chuyển động tâm niệm, cố gắng khống chế hung thần lệ khí trong cơ thể.
Tâm niệm của Vương Đằng bắt đầu chuyển động, trong lúc nhất thời, hung thần lệ khí vốn đang bao quanh hắn lập tức hóa thành từng dòng chảy màu đỏ như máu, thật sự bị thu lại vào trong cơ thể hắn.
“Không ngờ sau khi dung hợp tàn niệm của mãnh thú thái cổ, chẳng những ta không mất phương hướng mà ngược lại còn có thể khống chế hung thần lệ khí này, như vậy có thể coi là gặp họa được phúc không?”
Vương Đằng lắc đầu, đồng thời nhạy bén phát hiện, hung thần lệ khí đã yếu đi một chút, nhưng vẫn mạnh hơn trạng thái bình thường rất nhiều.
Hai mắt Vương Đằng đột nhiên sáng lên: “Nói như vậy, hung thần lệ khí này, còn có ảo ảnh của mười mãnh thú thái cổ kia, dường như đều có thể làm tăng thực lực của ta.”