Chương 18 Sớm hay muộn ta nhất định sẽ giết ngươi
- Trang Chủ
- Huyết Sư Đan Đế - Mạc Tương (FULL)
- Chương 18 Sớm hay muộn ta nhất định sẽ giết ngươi
“Gầm!”
Đúng lúc Vương Đằng đang kinh hãi.
Phía sau cô gái áo trắng, một tiếng thú gầm giận dữ vang lên, sóng âm mạnh mẽ rung chuyển, vô số cây cối nổ tung, vô số thú hoang gần đó đều phủ phục trên mặt đất.
Vương Đằng chỉ cảm thấy đầu óc nhức nhối, gần như bị tiếng thú gầm này chấn động đến mức thất khiếu chảy máu.
Lúc này hắn tái mặt, toát mồ hôi lạnh, sau đó quay người bỏ chạy!
Hắn không ngờ ở Đại Hoang này lại gặp phải một võ giả Tứ Cực bí cảnh. Điều mà hắn càng không ngờ tới hơn là vào lúc này, võ giả Tứ Cực bí cảnh này lại đang bị một con thú hoang cường đại truy sát!
Điều khiến hắn sợ hãi hơn nữa là lối thoát của cô gái áo trắng đó lại tình cờ ở phía hắn!
“Chết tiệt chết tiệt!”
Lông tơ khắp người Vương Đằng dựng ngược, đúng là xui tận mạng, gặp tai bay vạ gió!
Không biết cô gái áo trắng đã làm gì mà chọc phải một con thú hoang đáng sợ như vậy!
Có thể truy sát võ giả Tứ Cực bí cảnh ít nhất cũng là thú hoang cấp năm!
Thú hoang cấp năm đó, thở một hơi hay xì mũi một cái thôi cũng đã có thể giết chết hắn!
Lúc này, một con thú hoang cấp năm như vậy đang lao thẳng về phía hắn, không cẩn thận một chút thôi là hắn sẽ chết ở đây.
Lúc này, tim Vương Đằng đập thình thịch, không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng thi triển Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, phóng nhanh về phía xa.
Hắn không đi theo đường thẳng mà phóng về phía bên kia, cố gắng tránh tuyến đường chạy trốn của cô gái áo trắng.
“Hửm?”
Vương Đằng vừa động đậy, cô gái áo trắng lập tức chú ý tới hắn. Khi nhận ra Vương Đằng chỉ mới có tu vi Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một thì cô gái áo trắng không khỏi lộ ra ánh mắt kinh dị.
Một võ giả Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một vào lúc này lại bộc phát tốc độ đáng sợ như vậy, không chậm hơn bao nhiêu so với nàng ấy đang ngự không phi hành!
Ánh mắt khẽ chuyển, cô gái áo trắng cũng đột nhiên đổi hướng, đuổi theo Vương Đằng.
Vương Đằng thấy thế thì gần như sợ đến mức hồn phi phách tán, vừa liều mạng bỏ chạy vừa thầm chửi rủa: Ngươi chạy thì cứ chạy đi, đuổi theo ta làm quái gì?
Nhìn thấy đối phương đang đuổi theo phương hướng của mình, Vương Đằng nhanh chóng điều chỉnh phương hướng mấy lần, kết quả cô gái áo trắng cũng đổi phương hướng theo, quát lên với Vương Đằng: “Dừng lại!”
Nhưng Vương Đằng làm như không nghe thấy gì, chỉ điên cuồng vùi đầu bỏ chạy.
Nhìn thấy Vương Đằng vẫn cắm đầu chạy, ánh mắt cô gái áo trắng nhất thời lạnh đi, sau đó trực tiếp xuất thủ, giơ tay lên, một dải lụa dài từ thắt lưng bắn ra, trong nháy mắt quấn lấy Vương Đằng, kéo hắn lại.
Vương Đằng tức thì dựng tóc gáy, vội vàng nói: “Tiền bối, chúng ta không oán không thù…”
Đang nói chuyện, cô gái áo trắng đột nhiên lật tay, ném một linh quả màu đỏ như pha lê vào trong miệng Vương Đằng.
Con thú hoang đang đuổi theo phía sau gầm lên giận dữ, xông tới như phát điên.
“Ta ban cho ngươi một cơ duyên lớn, ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của thú hoang cấp năm cửu phẩm Thanh Dực Phục Hổ này hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi!”
Cô gái áo trắng cười lạnh, sau đó một cỗ lực yếu phóng ra, đẩy Vương Đằng ra ngoài, bản thân lại biến thành một luồng sáng trắng bắn về hướng khác.
Sau khi nuốt trái linh quả màu đỏ vào, Vương Đằng lập tức cảm thấy bụng nóng rát, sau đó từng đợt lực lượng cường đại dâng trào, khiến cơ thể hắn sưng phồng lên, dường như muốn nổ tung hoàn toàn.
“Gầm!”
Cùng lúc đó, thú hoang cấp năm cửu phẩm Thanh Dực Phục Hổ đang truy đuổi cũng bị hấp dẫn bởi linh quả màu đỏ bị Vương Đằng nuốt chửng. Nó phẫn nộ gầm rống, từ bỏ việc đuổi theo cô gái áo trắng mà chạy về phía Vương Đằng.
Vương Đằng thấy vậy, dựng hết tóc gáy, nhìn về phía phương hướng cô gái áo trắng chạy trốn, sắc mặt trầm như nước. Đối phương vậy mà lại dùng hắn làm mồi nhử, coi như kẻ chết thay!
Trong lòng hắn tức giận, trong mắt lập loè huyết quang nhàn nhạt, sát ý đột nhiên phun ra như thủy triều, cố ý đuổi theo hướng cô gái áo trắng chạy trốn. Song vừa rồi cô gái áo trắng đã dùng lực đẩy hắn về phía bên kia, lúc này Thanh Dực Phục Hổ đã lao đến, muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén sát ý, lập tức thi triển Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, liều mạng chạy về phía bên kia.
“Uỳnh!”
Giây tiếp theo, Thanh Dực Phục Hổ lao vào chuỗi tàn ảnh phía sau Vương Đằng, lực lượng cường đại của sóng khí cuồn cuộn nổ tung khiến Vương Đằng loạng choạng, hắn rên lên đau đớn, gắng gượng không hộc máu.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Vương Đằng gầm lên trong lòng liên tục, khuôn mặt của cô gái áo trắng đã in sâu trong tâm trí hắn.
“Mặc kệ ngươi là ai, sớm hay muộn ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Vương Đằng gầm lên, không dám quay đầu lại, thậm chí không dám đổi hướng mà chạy đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Linh quả màu đỏ kia có dược lực cực kỳ kinh người, nó liên tục phóng thích ra những luồng sức mạnh thuần khiết, khiến tốc độ của Vương Đằng mơ hồ tăng tốc, cả người như sắp bay lên.
Nhưng cơ thể hắn cũng đang tiếp tục căng phồng.
“Dược lực mạnh thật, chí ít cũng là linh quả ngũ phẩm. Nếu không phải thân thể của mình đã được ao máu rèn luyện thì có khi chỉ ba mươi giây thôi thân thể của mình đã hoàn toàn nổ tung rồi! Người phụ nữ đó là ai mà độc ác thế? Mình và nàng ta không thù không oán, thế mà lại hại mình như vậy!”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, vừa điên cuồng chạy đi vừa nhanh chóng vận chuyển Thái Cổ Thần Ma Quyết, điên cuồng hấp thu sức mạnh của linh quả màu đỏ trong bụng, tôi luyện nó vào máu thịt cơ thể để giảm bớt áp lực. Bằng không những lực lượng đó không được hướng dẫn và luyện hóa thì sớm muộn gì cơ thể hắn cũng sẽ nổ tung.
Cũng may Thái Cổ Thần Ma Quyết chuyển hóa linh khí rất nhanh, nếu không cho dù thân thể Vương Đằng có được ao máu rèn luyện cũng không thể kiên trì được lâu.
Theo Vương Đằng hấp thu dược lực, trong cơ thể hắn phát ra âm thanh giòn giã, hiển nhiên đã đột phá xiềng xích và thăng cấp lên Ngưng Chân cảnh tầng hai, hơn nữa tu vi vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Sau khi đột phá tu vi, tốc độ của Vương Đằng cũng nhanh hơn, hắn thi triển thân pháp siêu phẩm Vô Ảnh Bộ đến cực hạn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi con Thanh Dực Phục Hổ phía sau.
Mặt khác.
Một đạo cầu vồng trắng bay nhanh, đáp xuống ngọn cây cổ thụ, phát hiện con Thanh Dực Phục Hổ quả nhiên đang đuổi theo Vương Đằng chứ không còn đuổi theo mình nữa, cô gái áo trắng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Một cây nho pha lê từ không khí xuất hiện trong tay nàng ấy, tỏa ra linh khí dồi dào.
“Không ngờ rằng thực lực của con Thanh Dực Phục Hổ này lại khủng bố như vậy, cấp năm cửu phẩm đỉnh phong, chỉ còn nửa bước nữa là có thể hoá yêu. May mà mình thuận lợi thu được cây Kim Linh Thảo này. Đáng tiếc phải lãng phí trái Kim Linh Quả kia, với tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một của thằng nhóc kia thì nhất định sẽ bị lực lượng của Kim Linh Quả làm cho nổ tung trong vòng ba mươi giây…”
“Chỉ có điều may mắn lần này có hắn dụ được Thanh Dực Phục Hổ đi cho mình, không thì hôm nay gặp nguy rồi!”
Ánh mắt cô gái áo trắng lóe lên, nàng ấy không ở lại lâu, thân hình nhoáng lên rồi biến mất khỏi ngọn cây, biến thành một đạo cầu vồng trắng và nhanh chóng biến mất phía chân trời.