Chương 17 Là võ giả Nguyên Cương cảnh
Vương Đằng cũng không đi quá xa. Cảm giác được mùi máu tanh trong không khí đã nhạt đi, Vương Đằng bèn không tiến về phía trước nữa.
Lúc này, hung thần lệ khí trong cơ thể hắn lại trở nên im lìm.
Hắn nhảy lên một cành cây rậm rạp, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm nào ở gần đó thì mới khoanh chân ngồi xếp bằng trên cành cây.
“Đám thu hoang vừa rồi có lẽ đã bị mình vô tình giết chết khi ta đang đắm chìm trong tu luyện…”
“Võ kỹ siêu phẩm không hổ là võ kỹ siêu phẩm, quả nhiên huyền diệu và thâm sâu. Những võ kỹ hạ phẩm mà mình tu luyện trước đây hoàn toàn không thể so sánh được…”
Vương Đằng không khỏi cảm thán trong lòng.
Đối với việc tiến vào Mạc gia giết chết Mạc Sơn nửa tháng sau, Vương Đằng cũng tăng thêm mấy phần tự tin.
Không suy nghĩ nhiều, Vương Đằng lấy ra một ít tài nguyên tu luyện và bắt đầu tu luyện.
Lượng lớn linh thạch hạ phẩm không ngừng bốc cháy, hóa thành những dòng nguyên khí thiên địa nồng nàn tràn vào cơ thể Vương Đằng.
Tốc độ Vương Đằng luyện hóa linh thạch rất nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn bộ chân khí tiêu hao trong quá trình diễn luyện Vạn Kiếm Quyết không ngừng nghỉ trước đó đã được khôi phục.
Cùng lúc đó, hai giáp sĩ Mạc gia may mắn trốn thoát trước đó đã trở lại Mạc gia.
Khi Mạc Sơn biết được Vương Đằng không những khôi phục tu vi mà thực lực còn tăng lên rất nhiều, hai mươi giáp sĩ Mạc gia phái ra ngoài cùng với Mạc Dương, ngoại trừ hai người trước mặt, tất cả đều chết trong tay Vương Đằng, ông ta nhất thời khiếp sợ không thôi.
“Ngươi nói cái gì? Tu vi của Vương Đằng đã khôi phục, thậm chí còn tiến xa hơn nữa ư? Điều này sao có thể?”
Nghe hai tên giáp sĩ Mạc gia bẩm báo, trong lòng Mạc Sơn tràn đầy hoài nghi.
Ông ta tự mình rút ra Thần Mạch Chí Tôn trong cơ thể Vương Đằng, cấy vào cơ thể con gái mình là Mạc Tương. Mất đi Thần Mạch Chí Tôn, tu vi của Vương Đằng hoàn toàn bị phế, rõ ràng đã trở thành một phế vật từ đầu đến đuôi.
Nhưng bây giờ, hai tên giáp sĩ Mạc gia trước mắt lại nói, tu vi của Vương Đằng đã khôi phục, thực lực còn tăng lên rất nhiều!
“Gia chủ, lời thuộc hạ nói hoàn toàn là sự thật. Trong hai mươi huynh đệ bọn ta chỉ có hai người bọn ta là may mắn trốn thoát. Ngay cả Mạc Dương đại nhân cũng chết dưới tay Vương Đằng.”
“Không chỉ vậy, hắn còn một mình diệt một đoàn mạo hiểm…”
Hai tên giáp sĩ Mạc gia trốn thoát nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vương Đằng… Vương Đằng!”
Mạc Sơn nghe vậy không khỏi hít một hơi thật sâu để bình phục tâm trạng, sau đó xua tay, đột nhiên kêu lớn: “Mạc Lâm, Mạc Phong, Mạc Ảnh!”
Vừa dứt lời, ba bóng đen không biết từ đâu phóng ra, đáp xuống trước mặt Mạc Sơn.
“Ba người các ngươi mỗi người dẫn một đội Ám Ảnh Vệ, lập tức đến Đại Hoang truy sát Vương Đằng, mang Thiên Kiếm Lệnh trên người hắn về đây!”
“Tuân mệnh!”
Ba người ôm quyền đáp lại, sau đó thân thể lóe lên biến thành một bóng đen, tan vào màn đêm, biến mất trong chớp mắt.
Nhìn về hướng ba người biến mất, trong mắt Mạc Sơn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Ba nhánh Ám Ảnh Vệ, tổng cộng có ba mươi ba người, mỗi người đều có tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một trở lên, vả lại Mạc Lâm và Mạc Phong đều là tu vi Ngưng Chân cảnh hậu kỳ tầng ba, còn Mạc Ảnh đã tiến vào Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng bốn, ta muốn xem ngươi làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”
Hai mắt Mạc Sơn hơi nheo lại, sát ý lạnh lẽo.
…
Bầu trời dần sáng hơn, ánh nắng sớm cắt ngang những tán lá rậm rạp.
Vương Đằng từ từ mở mắt, thở hắt một hơi.
“Thái Cổ Thần Ma Quyết đúng là một trong những công pháp mạnh nhất trong Thần giới. Tốc độ luyện hóa linh thạch và chuyển hóa linh khí thực sự quá nhanh. Với tốc độ này, tối đa ba hoặc hai ngày là mình đã có thể thăng cấp lên Ngưng Chân cảnh tầng hai!”
Ánh sáng trong mắt Vương Đằng lóe lên, tu hành nửa buổi tối, tu vi của hắn đã gần đến Ngưng Chân cảnh tầng hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần mấy ngày nữa là có thể đột phá.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Vương Đằng đứng dậy từ trên cành cây, nhìn về phía xa rồi nhảy lên, hóa thành tàn ảnh bay về phía sâu trong rừng rậm.
Từ trong đầu hắn nhảy ra một thân pháp võ kỹ siêu phẩm gọi là Vô Ảnh Bộ, trong đầu suy diễn một hồi, Vương Đằng bắt đầu trực tiếp luyện tập.
Lúc đầu, tốc độ của Vương Đằng không nhanh lắm, bước chân lộ ra sự cứng ngắc và trúc trắc. Nhưng khi quen dần, tốc độ của Vương Đằng dần dần nhanh hơn.
Một loạt tàn ảnh theo sau hắn.
Tốc độ của Vương Đằng cực nhanh, trước mặt có một cái hồ nhỏ như ngọc bích khảm vào lòng đất.
Một con thú hoang cấp hai tam phẩm tên là ngọc giác tê đang uống nước bên hồ, đột nhiên một loạt tàn ảnh lướt qua mí mắt. Đến khi ngọc giác tê kịp phản ứng, ngẩng đầu lên thì đạo tàn ảnh kia đã biến mất.
“Không hổ là thân pháp võ kỹ siêu phẩm, quả nhiên lợi hại, hiện tại mình mới chỉ tu luyện Vô Ảnh Bộ này tới giai đoạn thứ nhất mà tốc độ đã đạt tới trình độ này!”
Vương Đằng đáp xuống trên một cái cây lớn, sau lưng hàng loạt bóng đen không ngừng chồng lên nhau, cuối cùng biến mất như thể hợp nhất với Vương Đằng.
“Vô Ảnh Bộ có bốn giai đoạn, đó là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.”
“Bây giờ mình vẫn chỉ ở cảnh giới nhập môn, Tàn Ảnh Tương Tùy, nhưng tốc độ bộc phát ra đều khiến yêu thú cấp hai tam phẩm bình thường không kịp phản ứng. Nếu tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, Bãi Thoát Tàn Ảnh, tốc độ sẽ nhanh hơn. Còn nếu tu luyện tới đại thành thì thậm chí có thể súc địa thành thốn, cảnh giới viên mãn thì gần như có thể dịch chuyển tức thời.”
“Chỉ là ở giai đoạn đại thành và giai đoạn viên mãn, tốc độ có thể thi triển có thể sánh với thân pháp thần thông, muốn tu luyện Vô Ảnh Bộ đến cảnh giới đó quá khó khăn.”
Vương Đằng lẩm bẩm.
Tu luyện võ kỹ siêu phẩm vốn đã vô cùng khó khăn, rất nhiều người dù có chuyên môn nghiên cứu hàng chục năm cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu gì.
Sở dĩ Vương Đằng có thể thông thạo Vạn Kiếm Quyết và Vô Ảnh Bộ nhanh như vậy không chỉ là bởi vì thiên phú của chính hắn cực cao, mà còn là bởi vì hắn dung hợp với tàn hồn của Vô Thiên Ma Chủ, có được kinh nghiệm tu luyện của Vô Thiên Ma Chủ. Bằng không, cho dù bản thân hắn có thiên phú cao đến đâu cũng không thể thông thạo hai môn võ kỹ siêu phẩm trong thời gian ngắn.
Dừng lại một chút, Vương Đằng khẽ giậm chân, thân hình lóe lên, sau đó tiếp tục thuần thục thực hiện Vô Ảnh Bộ.
Nhưng không lâu sau, ánh mắt Vương Đằng đột nhiên lóe lên, hắn dừng lại.
Phía trước có động tĩnh truyền đến.
Thân hình hắn nhoáng lên, đáp lên một cái cây lớn rồi nhìn về phía trước.
Sau đó, đồng tử Vương Đằng tức thì co rút lại.
Phía trước, một bóng trắng từ trên trời bay xuống, khí tức cường đại trên người phát ra, tuy rằng cách nhau rất xa nhưng Vương Đằng vẫn có cảm giác ngột ngạt.
Đây là một cô gái mặc đồ trắng, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô cùng, nhưng chiếc váy trắng như tuyết lại dính đầy máu, hình như bị thương, từ xa đang tăng tốc chạy đến.
“Ngự không phi hành! Là võ giả Nguyên Cương cảnh?”
“Không, võ giả Nguyên Cương cảnh không thể nào có uy áp khí tức mạnh mẽ như vậy. Đừng nói là Nguyên Cương cảnh, ngay cả Thuế Phàm cảnh cũng không thể có khí tức đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ là cường giả Tứ Cực bí cảnh?”
Vương Đằng kinh hãi không thôi, toàn bộ thành Đại Hoang không có một cường giả Tứ Cực bí cảnh nào!
Không ngờ hắn lại gặp phải một cường giả Tứ Cực bí cảnh ở đây?
Cảnh giới tu luyện có thể được chia đại khái thành cảnh giới võ giả và cảnh giới tu sĩ.
Cảnh giới võ giả bao gồm Luyện Khí cảnh, Ngưng Chân cảnh, Nguyên Cương cảnh, Thuế Phàm cảnh cùng với Tứ Cực bí cảnh.
Trong số đó, Tứ Cực bí cảnh gồm Đạo Cung, Mệnh Tuyền, Vạn Tượng và Tiên Đài.
Sau khi Tiên Đài bí cảnh đại thành là có thể tu luyện ra pháp lực, bước vào cảnh giới tu sĩ, chân khí hóa pháp lực, võ kỹ hóa thần thông.
Mà cảnh giới tu sĩ được chia thành Thiên Nhân cảnh, Quy Nhất cảnh, Kim Đan Chủng Tử, Phong Hỏa Đại Kiếp (Thánh Nhân cảnh), Thiên Địa Pháp Tướng (Đại Thánh), Nghịch Thiên Cải Mệnh (Chí Thánh), Chuẩn Đế, Đại Đế, Thiên Đế và nhiều cảnh giới khác.