Chương 16 Thú hoang cấp hai tam phẩm, báo đốm
Vương Đằng không dừng lại ở đó, dựa theo diễn luyện trong đầu trước đó, hắn không ngừng vung trường kiếm trong tay, các chiêu thức kết nối nhịp nhàng như mây trôi nước chảy, mỗi chiêu đều vừa phải, tinh xảo đến mức trên đời không gì sánh bằng.
Bốn phía dần dần xuất hiện bóng kiếm, những bóng kiếm này càng ngày càng nhiều, cùng với từng đạo kiếm khí sắc bén, dày đặc rậm rạp, dần dần lấp đầy khoảng không.
Những làn sóng kiếm khí như cuồng phong quét qua, cây cối xung quanh lắc lư, vô số lá rụng bị kiếm ảnh và kiếm khí trong hư không cuộn lại và chém thành từng mảnh.
Có kiếm quang bay ra, đan xen, vô số lá cây tựa như bị đông cứng trong hư không, trong phút chốc từng đạo hàn quang lạnh như băng lóe lên, những chiếc lá đông cứng bị vỡ thành từng mảnh, mỗi chiếc lá đều được cắt thành mười sáu phần bằng nhau, rơi xuống đất.
Vương Đằng hoàn toàn mê mẩn.
Hắn đích thật là một thiên tài võ đạo, lúc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc tu luyện Vạn Kiếm Quyết, gần như quên mất chính mình.
Mặt trời lặn hẳn.
Màn đêm buông xuống.
Trong Đại Hoang là một mảnh yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng kiếm leng keng không dứt.
Từng luồng linh khí đất trời đất bốn phía bị trường kiếm trong tay Vương Đằng khuấy động, cuồn cuộn mà đến.
Dị động nơi này đã thu hút sự chú ý của một số thú hoang gần đó.
Một con thanh bối lang hình thể khổng lồ lộ ra ánh mắt hung ác, lẻn ra khỏi rừng.
Khi nhìn thấy Vương Đằng đang tu luyện kiếm kỹ đến quên mình, con thanh bối lang này lập tức hóa thành một bóng đen, nhanh chóng nhảy ra và lao về phía Vương Đằng.
Con thanh bối lang này cường tráng như trâu, uy mãnh và hung ác, là một con thú hoang cấp hai tam phẩm, tương đương với võ giả nhân loại Ngưng Chân cảnh tầng ba.
Tuy nhiên, thú hoang cùng cảnh giới thường khó đối phó hơn so với võ giả nhân loại cùng cảnh giới.
Có một số loài thú hoang sinh ra đã có sức lớn trời sinh, một số bẩm sinh có tốc độ nhanh, hành động nhạy bén, còn có một số sinh ra có cơ thể lớn mạnh.
Mà con thanh bối lang này không chỉ có tốc độ nhanh mà còn có khả năng phòng ngự tốt nhất trong số các loài thú hoang cùng cấp.
Gần như ngay lập tức, con thanh bối lang nhảy lên khoảng trời phía trên Vương Đằng, hàm răng sắc nhọn và dữ tợn khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Vương Đằng đang tu luyện kiếm kỹ dường như không hề chú ý đến điều đó, vẫn đang tự mình vung kiếm, như thể hoàn toàn chẳng hề biết gì về nguy cơ sắp xảy ra.
Trong mắt con thanh bối lang kia tràn đầy hung ác, miệng mở to như chậu máu, định cắn một phát vào đầu Vương Đằng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
Mười sáu đạo kiếm quang gần như đồng thời sáng lên.
“Phập phập phập…”
Ngay sau đó, thời gian dường như dừng lại và đóng băng.
Con thanh bối lang kia đang nhảy lên không trung đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, trên cơ thể khổng lồ của nó tức thì xuất hiện mười sáu đường máu, sau đó máu bắn tung tóe, con thanh bối lang trong nháy mắt vỡ thành mười sáu mảnh, rơi xuống đất!
Thanh bối lang cấp hai tam phẩm tương đương với võ giả Ngưng Chân cảnh tầng ba đã bị giết chết chỉ trong nháy mắt!
Cho đến khi chết, con thanh bối lang vẫn chưa phản ứng được mấy đạo kiếm quang đó xuất hiện như thế nào, đã định trước là chết không nhắm mắt.
Nhưng Vương Đằng vẫn không ngừng múa kiếm.
Hắn dường như hoàn toàn đắm chìm trong đó, thậm chí dường như không nhận ra rằng mình vừa giết một con thanh bối lang.
Động tác của hắn ngày càng lưu loát hơn.
Mà không biết vừa rồi có phải vì vấy máu hay không, Vạn Kiếm Quyết mà Vương Đằng diễn luyện ra dần dần sinh ra vài phần sát khí.
Thú hoang có khứu giác đặc biệt nhạy bén với máu.
Thanh bối lang bị một kiếm của Vương Đằng chém thành mười sáu mảnh, mùi máu nồng nặc dần dần lan tràn.
Nhất thời có tiếng gầm của dã thú gần đó vang lên.
Trong bóng tối, những ánh sáng xanh sáng lên từ bốn phía.
“Gầm!”
Khi nhìn thấy xác của thanh bối lang trên mặt đất và Vương Đằng đang vung kiếm, những con thú hoang này tức thì gầm lên, “vút vút” nhảy ra.
Máu tươi không ngừng kích thích bọn chúng, trong từng đôi mắt xanh kia lóe lên cảm xúc hung ác và giết chóc.
Gần mười con thú hoang đều vồ lấy Vương Đằng.
“Phập phập phập phập!”
Từng đạo kiếm quang trong suốt sáng lên dưới ánh trăng lạnh lẽo, từng dòng máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Nhưng trên người Vương Đằng lại chẳng dính giọt máu nào.
Mười sáu đạo kiếm quang vào lúc này biến thành ba mươi hai đạo!
Ba mươi hai đạo kiếm quang giăng mắc khắp nơi, chỉ trong chốc lát, gần mười con thú hoang đều ngã xuống đất, không còn cử động nữa.
Những thú hoang này đều ở tu vi cấp hai nhất phẩm đến tam phẩm.
Thế mà lúc này, chỉ trong phút chốc, bọn chúng đều đã bỏ mạng dưới trường kiếm trong tay Vương Đằng.
Về phần Vương Đằng, hắn dường như vẫn không nhận thấy, vẫn không ngừng múa kiếm như trước.
Trên đường, thú hoang bị thu hút ngày càng nhiều hơn, cuối cùng đều chết dưới kiếm của Vương Đằng.
Cho đến nửa đêm, Vương Đằng mới giật mình tỉnh lại do chân khí trong cơ thể tiêu hao quá mức.
Vạn Kiếm Quyết, tổng cộng có chín tầng.
Mà lúc này, chỉ mới mấy giờ, Vương Đằng đã tu luyện Vạn Kiếm Quyết tới tầng thứ sáu!
Loại tốc độ tu luyện này tuyệt đối đáng sợ.
Phải biết Vạn Kiếm Quyết là võ kỹ siêu phẩm, cực kỳ khó tu luyện, song Vương Đằng chỉ tu luyện trong vài giờ đã đạt tới tầng thứ sáu!
Ngay cả Vương Đằng cũng không khỏi kinh hãi.
Chờ khi Vương Đằng phục hồi tinh thần lại thì đột nhiên ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, bấy giờ hắn mới phát hiện xung quanh mình có hơn chục xác thú hoang!
Trường kiếm trong tay hắn vẫn còn đang rỉ máu.
Những thú hoang này… đều bị mình giết chết?
Vương Đằng không khỏi thảng thốt.
Hắn nhớ tới mình luôn tu luyện Vạn Kiếm Quyết, vừa diễn luyện trong đầu không ngừng vừa vung kiếm tập luyện thực tế, từ khi nào mà hắn… lại giết nhiều thú hoang như vậy?
Hơn nữa, những thú hoang này phần lớn đều đã bị chặt thành từng mảnh, gần như không thể nhận ra chúng là loại thú hoang nào.
Đột nhiên, vẻ mặt Vương Đằng trở nên nghiêm túc, hắn cảm giác xung quanh vẫn còn có những thú hoang khác đang ẩn nấp trong bóng tối.
“Thú hoang cấp hai tam phẩm, báo đốm!”
“Thú hoang cấp hai nhị phẩm, hổ giáp đỏ!”
“…”
Chung quanh kỳ thực có chừng bảy tám con thú hoang, đều là thú hoang cấp hai!
Tim Vương Đằng tức khắc đập thình thịch, như lâm đại địch, hắn lập tức siết chặt trường kiếm trong tay, quét mắt nhìn những thú hoang cấp hai này.
Tuy nhiên, điều khiến Vương Đằng trợn mắt hốc mồm là khi ánh mắt của hắn đảo qua những con thú hoang này, đám thú hoang này vậy mà lại đều run lẩy bẩy, sau đó khẽ gầm một tiếng rồi quay người bỏ chạy, tốc độ nhanh nhất có thể. Trong chớp mắt, bảy tám con thú hoang này đều biến mất không dấu vết.
Nhìn thấy những thú hoang này bỏ chạy sạch sẽ chỉ trong giây lát, Vương Đằng không khỏi giật mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không ngờ những thú hoang này sau khi đối diện với ánh mắt của hắn đều bỏ chạy trối chết.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Vương Đằng bối rối, cũng không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời khỏi đây.
Nơi đây nồng nặc mùi máu tanh kích thích hung thần lệ khí chứa đựng trong chân huyết của mãnh thú thái cổ trong cơ thể Vương Đằng, không ngừng tác động lên tâm trí hắn.
Hoạt động ban đêm ở Đại Hoang rất nguy hiểm.
Nhưng xét theo tình huống vừa rồi của đám thú hoang chạy trốn, đám thú hoang cấp hai hạ phẩm bình thường này có vẻ rất sợ hãi hắn, thế thì có lẽ sẽ không dám chủ động trêu chọc hắn.