Chương 15 Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.
Mạc Dương đương nhiên không phải muốn cứu đám giáp sĩ Mạc gia này, sở dĩ hắn ta nhắc nhở đám giáp sĩ Mạc gia này trốn thoát chỉ là để đánh lạc hướng Vương Đằng mà thôi.
Nghe được lời Mạc Dương, trong lòng đám giáp sĩ Mạc gia run rẩy, lập tức bỏ chạy tứ tán.
“Muốn chạy à? Ở lại hết cho ta!”
Hai mắt Vương Đằng đỏ hoe, hắn cười khẩy, thân hình lóe lên, trong nháy mắt thu hẹp khoảng cách với Mạc Dương, sau đó Thần Ma Chi Lực và lực lượng chân khí dung hợp, ngưng tụ trên thanh kiếm ba thước, mũi kiếm run lên.
“Xoẹt!”
Một đạo kiếm quang nhợt nhạt tức khắc sáng lên, Mạc Dương đang quay người bỏ chạy lập tức bị bao vây bởi một luồng ánh sáng sắc lạnh, cảm nhận được lưỡi kiếm sắc nhọn sau lưng thì sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Đừng!”
Hắn ta quay đầu lại nhìn, tức thì kinh hãi thốt lên, nhưng kiếm quang nhợt nhạt không hề dừng lại, chém xuống ngay lập tức, máu tươi văng tung tóe.
Vương Đằng liếm đôi môi đỏ tươi, huyết quang trong mắt càng ngày càng rực cháy. Sau khi giết chết Mạc Dương, hắn không chút do dự, thân hình lập tức lao ra lần nữa đuổi theo đám giáp sĩ Mạc gia đang chạy trốn.
“A…”
“Đừng giết ta, Vương Đằng, xin ngươi đừng giết ta…”
“Phụt!”
Ánh kiếm không chút do dự xẹt qua, kéo theo những bông hoa máu yêu dị.
Vẻ mặt của Vương Đằng lãnh đạm, huyết quang trong con ngươi không ngừng lóe lên, mùi máu nồng nặc không ngừng kích thích hung thần lệ khí trong cơ thể hắn.
Sau khi nhìn một lượt cảnh hỗn loạn xung quanh, Vương Đằng nhảy lên, biến mất trong rừng rậm.
Mãi đến khi đi rất xa, Vương Đằng mới dần dần đè nén được ý niệm thích giết chóc trong đầu.
“Phù…”
“Tu vi hiện giờ của mình thật sự quá thấp, những hung thần lệ khí này có ảnh hưởng rất lớn với mình, xem ra mình phải nhanh chóng nâng cao tu vi, nếu không thì tính cách của mình về lâu dài nhất định sẽ bị ảnh hưởng…”
Vương Đằng lẩm bẩm, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng về phía sau, trong mắt hơi lóe lên.
Vừa rồi đám giáp sĩ Mạc gia phân tán chạy trốn, Vương Đằng không truy đuổi sâu, cuối cùng vẫn có người trốn thoát.
Chờ đối phương trốn về Mạc gia, đến lúc đó Mạc Sơn nhất định sẽ phái mọt lượng lớn Ám Ảnh Vệ truy sát hắn.
Nhưng Vương Đằng cũng không để ý lắm.
Đại Hoang quá lớn, ngay cả khu vực bên ngoài cũng vô cùng rộng lớn, muốn đuổi giết hắn cũng khó khăn vô cùng.
Hơn nữa, với thực lực của hắn hiện tại, cho dù đối phương thật sự truy đuổi thì hắn cũng không sợ, đến lúc đó có thể lấy bọn họ mà luyện tập, trau dồi võ kỹ!
Hơn nữa, cho dù đám Ám Ảnh Vệ đó không đuổi giết hắn, trong nửa tháng nữa, khi thực lực của Vương Đằng tăng lên, hắn cũng sẽ chủ động trở về Mạc gia báo thù rửa hận!
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không dừng lại, lao về phía đông.
Về phía đông ước chừng một trăm năm mươi dặm, có một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm, được canh giữ bởi một con thú hoang cấp hai ngũ phẩm là huyết sư thú.
Thú hoang cấp hai ngũ phẩm tương đương với võ giả nhân loại Ngưng Chân cảnh tầng năm.
Với thực lực hiện tại của Vương Đằng, muốn đối phó với thú hoang cấp hai ngũ phẩm sẽ rất khó khăn.
Tuy nhiên, Vương Đằng cũng không vội. Hắn cũng không muốn lập tức chiến đấu với huyết sư thú kia để đoạt lấy Ngọc Linh Chi ngàn năm.
Về phía đông một trăm năm mươi dặm, phạm vi không hề nhỏ, trên đường đi nhất định có không ít thú hoang cấp thấp khác để hắn rèn luyện.
Vừa chạy đi, trong đầu Vương Đằng vừa lướt qua những võ kỹ truyền thừa từ ký ức của Vô Thiên Ma Chủ.
“Trong Thái Cổ Thần Ma Quyết thật ra rất nhiều thần thông phối hợp với nhau. Đáng tiếc, chỉ có thần thông mà không có võ kỹ. Chỉ có thể chờ đến khi mình trở thành tu sĩ, tu luyện được pháp lực thì mới có thể thi triển những thần thông kia.”
Vương Đằng có chút tiếc nuối.
Sau khi lật giở trong đầu một lúc, cuối cùng Vương Đằng chọn một môn võ kỹ kiếm đạo.
“Vạn Kiếm Quyết là võ kỹ siêu phẩm, chủ yếu đi theo con đường sát phạt, sau khi tu luyện đến hậu kỳ, ngưng tụ ra pháp lực, có thể thăng cấp thành thần thông.”
Võ kỹ đại khái được chia thành bốn phẩm cấp: hạ phẩm, trung phẩm, cao phẩm và siêu phẩm.
Phẩm cấp càng cao thì càng phức tạp, càng khó tu luyện, đặc biệt là đối với võ kỹ siêu phẩm, có thể nói trong một triệu người hiếm lắm mới có một người có thể lĩnh ngộ. Ngay cả võ kỹ cao phẩm bình thường cũng không dễ lĩnh ngộ.
Tuy nhiên, tuy võ kỹ cao phẩm và siêu phẩm cực kỳ khó tu luyện nhưng tương ứng, uy lực của chúng cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với võ kỹ hạ phẩm và trung phẩm.
Thiên phú võ đạo của bản thân Vương Đằng cực kỳ giỏi, kết hợp với tàn hồn của Vô Thiên Ma Chủ, chiếm được truyền thừa trong ký ức của Vô Thiên Ma Chủ, mặc dù Vạn Kiếm Quyết là võ kỹ siêu phẩm nhưng đối với hắn cũng không quá khó để tu luyện.
Vô Thiên Ma Chủ từng tu luyện Vạn Kiếm Quyết, trong ký ức cũng có lý giải về Vạn Kiếm Quyết, Vương Đằng chỉ cần làm quen một chút là có thể nhập môn.
Nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì vẫn cần phải nghiên cứu học tập.
Vừa chạy, Vương Đằng vừa tiến hành diễn luyện trong đầu, đồng thời Vương Đằng cũng thỉnh thoảng vung kiếm trong tay.
“Xoạt xoạt!”
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên từ trong bụi cây gần đó bắn ra, nhắm về phía cổ Vương Đằng.
Dù trong đầu Vương Đằng đang diễn luyện kiếm quyết nhưng cũng không hề lơi lỏng cảnh giác.
Trong Đại Hoang này, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, phải luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Đây không phải lần đầu tiên Vương Đằng tiến vào Đại Hoang, sao có thể thiếu cảnh giác được?
Khoảnh khắc bóng đen bắn ra, trường kiếm trong tay của Vương Đằng cũng tức khắc chém xuống.
“Phập” một tiếng, một con thú hoang thiết tuyến xà cấp một cửu phẩm lốm đốm khắp người bị cắt thành hai mảnh rồi rơi xuống đất, thân thể vẫn vặn vẹo trên mặt đất.
Vương Đằng cũng không thèm nhìn nhiều thêm một cái, tiếp tục tiến về phía trước.
Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.
Ánh sáng của mặt trời chiều không thể chiếu vào khu rừng rậm, khu rừng rậm trở nên tối tăm.
Nếu không có đủ ánh sáng, mức độ nguy hiểm khi di chuyển ở Đại Hoang chắc chắn sẽ tăng gấp bội.
Vương Đằng dừng lại, không tiếp tục lên đường. Hắn tìm một địa điểm tương đối rộng rãi, dự định nhân cơ hội chính thức tu luyện.
“Vạn Kiếm Quyết quả nhiên là võ kỹ siêu phẩm, so với võ kỹ hạ phẩm mà mình từng tu luyện thì thâm sâu hơn nhiều, cũng huyền diệu hơn rất nhiều.”
Vương Đằng cảm thán. Chỉ mới tiến hành diễn luyện trong đầu mà hắn đã cảm nhận được sự cường đại của môn kiếm quyết này.
Hắn nóng lòng muốn bắt đầu tu luyện. Trước đó khi đi đường, trong đầu hắn đã diễn luyện hết lần này đến lần khác, cộng thêm truyền thừa trong ký ức của Vô Thiên Ma Chủ, Vương Đằng bắt đầu cũng không khó khăn gì.
Lúc này, thay vì tiếp tục lên đường, Vương Đằng lập tức vung trường kiếm trong tay, bắt đầu chính thức tu luyện.
Kiếm quang màu trắng lộ rõ sắc bén, kiếm thế biến hóa như mây trôi nước chảy mà không có bất kỳ trở ngại nào, như nước chảy thành sông vậy.
Mặc dù trước đó hắn đã diễn luyện vô số lần trong đầu, nhưng đây cũng mới là lần đầu tiên hắn bắt đầu chính thức tu luyện mà thôi, ấy vậy mà sự lưu loát đã vượt xa sự mong đợi của Vương Đằng.
“Xoạt!”
Một chiếc lá rụng bay xuống, trường kiếm còn chưa chạm tới, phiến lá rơi bỗng nhiên bị xé toạc ra, chia làm hai, vết cắt vô cùng trơn tru và mượt mà.
Sau đó, kiếm quang lại bừng lên, kiếm quang tưởng như chậm rãi nhẹ nhàng lướt qua, chiếc lá rụng bị chia thành hai mảnh kia hóa thành bốn mảnh, sau đó biến thành tám mảnh, cuối cùng, đột nhiên, thân kiếm của Vương Đằng rung chuyển, kiếm quang trắng xoá bỗng nhiên phân hoá thành hai đạo kiếm quang.
Chiếc lá rụng bị cắt thành tám mảnh phát nổ, biến thành mười sáu mảnh.