Chương 14 Còn không mau chạy đi, tách ra chạy
“Cuối cùng các ngươi đã xuất hiện.”
Vương Đằng chậm rãi xoay người, trong mắt vẫn hiện lên huyết quang yêu dị, khóe miệng nở nụ cười tà.
Nghe được lời nói của Vương Đằng, mọi người đều cảm thấy trong lòng run lên.
“Ngươi biết chúng ta đang theo dõi ngươi?”
Người của Mạc gia đều cảnh giác, nhìn chằm chằm Vương Đằng, một người trong đó trầm giọng nói.
Vương Đằng bình tĩnh nói: “Đại Hoang quả nhiên là một nơi thích hợp để giết người cướp của. Giết ta ở đây, sau đó lấy Thiên Kiếm Lệnh từ trong tay ta, nhiệm vụ của các ngươi sẽ hoàn thành. Động thủ đi.”
Ánh mắt của đám giáp sĩ lóe lên.
Đội trưởng Ngưng Chân cảnh tầng một nhìn chằm chằm Vương Đằng, khẽ nói: “Nếu như ngươi chịu chủ động giao ra Thiên Kiếm Lệnh, trận chiến này… có thể tránh khỏi.”
Mệnh lệnh mà Mạc Sơn giao cho bọn họ là giết Vương Đằng, mang Thiên Kiếm Lệnh về.
Nhưng vào lúc này, nhìn thi thể của các thành viên đoàn mạo hiểm Huyết Lang trên mặt đất, cũng như Vương Đằng đằng đằng sát khí, đám giáp sĩ của Mạc gia đều cảnh giác. Nếu có thể, bọn họ cũng không muốn liều mạng với Vương Đằng.
Cho nên, nếu lúc này Vương Đằng chịu chủ động giao ra Thiên Kiếm Lệnh, bọn họ có thể từ bỏ việc giết chết Vương Đằng.
Tin rằng chỉ cần bọn họ thành công mang Thiên Kiếm Lệnh trở về, Mạc Sơn cũng sẽ không trách cứ bọn họ.
Giao ra Thiên Kiếm Lệnh?
Đương nhiên, Vương Đằng không có khả năng đồng ý.
Nếu không đồng ý.
Vậy thì trận chiến này không thể tránh khỏi.
“Xoẹt!”
Ánh kiếm trắng lóe lên.
Vương Đằng chủ động ra tay.
Tốc độ của hắn cực nhanh, sử dụng thân pháp võ kỹ đã tu luyện trước đây, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó kiếm quang lóe lên, từng đạo kiếm quang nhợt nhạt lướt qua, còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, máu tươi tức thì đã bắn tung tóe!
Ngay cả thành viên của đoàn mạo hiểm Huyết Lang cũng không thể đỡ nổi một chiêu của Vương Đằng, huống chi là đám giáp sĩ Mạc gia này?
Trong hai mươi giáp sĩ Mạc gia, có hai đội trưởng cũng chỉ mới ở tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một, trong khi những người còn lại chỉ ở tu vi Luyện Khí cảnh.
Trước mặt Vương Đằng, bọn họ không có sức đánh trả!
“A!”
Trong nháy mắt, tiếng la hét vang vọng khắp khu rừng, máu bắn tung tóe.
Máu tươi tản ra hơi nóng khiến Vương Đằng càng hưng phấn, huyết dịch toàn thân không khỏi sôi lên.
Ý muốn thích giết chóc cứ hiện lên trong đầu hắn không ngừng.
Tu vi bây giờ của hắn quá thấp, những hung thần lệ khí này có ảnh hưởng rất lớn đến hắn.
Nếu muốn loại bỏ và trấn áp hoàn toàn những hung thần lệ khí này, chỉ có thể tiếp tục nâng cao tu vi.
“A…”
“Vương Đằng… tu vi của ngươi đã khôi phục ư?”
Đám giáp sĩ Mạc gia đều kinh hoảng.
Vương Đằng vốn là một thiên tài tiếng tăm lừng lẫy ở thành Đại Hoang, tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một, nếu Vương Đằng thực sự tàn phế, bọn họ săn giết Vương Đằng, cướp đoạt Thiên Kiếm Lệnh tất nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Đằng đã khôi phục tu vi, với thực lực của bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Vương Đằng?
“Vương Đằng, bọn ta cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, giơ tay đánh khẽ, xin ngươi giơ tay đánh khẽ…”
Một tên giáp sĩ Mạc gia hoảng sợ nói.
“Giơ tay đánh khẽ? Nếu lúc này ta là người rơi vào thế yếu, liệu các ngươi có giơ tay đánh khẽ với ta không?”
Vương Đằng cười lạnh, trong đôi con ngươi tràn đầy lạnh lùng, kiếm quang trút xuống, không ai có thể ngăn cản. Trong nháy mắt, gần mười tên giáp sĩ Mạc gia chết dưới kiếm của Vương Đằng.
“Vút!”
Vào lúc này.
Đột nhiên, trong bóng tối có một đạo kiếm quang lạnh lẽo đột nhiên đánh vào giữa lưng Vương Đằng, căn thời điểm vô cùng hoàn hảo.
Đạo kiếm quang băng lãnh kia giống như một con rắn độc, nhắm vào lưng Vương Đằng, tấn công ngay lúc Vương Đằng đang chuẩn bị giết chết giáp sĩ Mạc gia.
Rõ ràng chính là Mạc Dương ẩn nấp trong bóng tối ra tay.
“Đã sớm đề phòng ngươi!”
Vào lúc kiếm quang đánh tới, Vương Đằng đột nhiên cười tà, trường kiếm ba thước vốn đang chém về phía một giáp sĩ Mạc gia ở phía trước đột nhiên quay lại, chém ngược về phía sau.
“Keng!”
Hai đạo kiếm quang va vào nhau phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, một chuỗi tia lửa điện bắn ra.
“Sức lực mạnh thật!”
Mạc Dương ẩn nấp trong bóng tối lộ diện, bị một kiếm chém ngược của Vương Đằng làm cho chấn động đến mức gan bàn tay gần như nứt ra, loạng choạng lùi lại nửa bước.
“Thì ra là ngươi, Mạc Dương. Tu vi Ngưng Chân cảnh tầng ba trung kỳ, thế mà Mạc Sơn lại phái ngươi tới áp trận, quả nhiên đủ cẩn thận. Chỉ tiếc, dựa vào ngươi mà muốn giết ta thì còn lâu mới đủ!”
Huyết quang trong mắt Vương Đằng càng ngày càng đậm.
Hắn từng là thiếu gia thiên tài của Mạc gia, khi Thần Mạch Chí Tôn còn tồn tại, địa vị của hắn trong Mạc gia không hề thấp.
Đối với Ám Ảnh Vệ của Mạc gia, hắn cũng có biết đến.
Mạc Dương là một trong bảy thành viên của Ám Ảnh Vệ Mạc gia, thực lực chẳng kém cạnh.
“Làm sao ngươi lại khôi phục tu vi?”
Trường kiếm trong tay Mạc Dương vẫn còn run rẩy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vương Đằng chòng chọc, hai mắt lập loè, nói.
Vương Đằng rõ ràng đã mất võ mạch, nhưng lại vẫn có thể khôi phục tu vi, không những vậy mà tu vi càng tiến bộ hơn.
Đã thế, Vương Đằng còn phát giác được hắn ta ẩn nấp trong bóng tối, đồng thời cản được một kiếm âm thầm đánh lén của hắn ta.
Mạc Dương am hiểu ám sát, một kiếm mới vừa rồi vừa nhanh vừa chính xác nhưng vẫn thất thủ. Vương Đằng vốn đã sớm có chuẩn bị, mạnh mẽ tiếp chiêu, thậm chí còn đẩy hắn ta lùi lại nửa bước.
Mặc dù Mạc Dương rất bình tĩnh nhưng vào lúc này cũng không khỏi bị chấn động.
Lại nghĩ đến việc Vương Đằng đã giết chết toàn bộ đoàn mạo hiểm Huyết Lang trong thời gian ngắn, hắn ta càng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Mọi người đều cho rằng Vương Đằng mất đi Thần Mạch Chí Tôn đã hoàn toàn bị phế, lại không nghĩ rằng Vương Đằng không hề bị phế mà trái lại còn trở nên mạnh mẽ hơn!
Sớm biết như vậy thì lần này đã mang thêm nhiều Ám Ảnh Vệ hơn.
Bây giờ chuyện khó giải quyết rồi.
“Người chết thì cần gì biết quá nhiều?”
Vương Đằng chế nhạo. Lời vừa dứt, Vương Đằng lập tức tiến lên, lợi dụng sức bật thân thể, cho dù không sử dụng thân pháp võ kỹ thì tốc độ của hắn cũng đã đủ kinh người.
Tiến lên một bước, dưới chân hắn tạo thành một cái hố nhỏ, sau đó thân thể như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, nháy mắt bắn ra, thanh trường kiếm ba thước trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong vắt, chém về phía Mạc Dương.
Sắc mặt Mạc Dương thay đổi. Trước đó đánh lén Vương Đằng không thành công, hắn ta biết lần này muốn giết Vương Đằng, đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh gần như là không có khả năng.
Từ một kiếm giao thủ với Vương Đằng, hắn ta đã cảm nhận được, mặc dù tu vi của Vương Đằng chỉ mới ở Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một, nhưng sức bùng nổ tức thời của hắn thậm chí còn mạnh hơn hắn ta một bậc.
Sở trường của hắn ta là ám sát chứ không phải đối đầu trực diện.
Ngay cả một đòn đánh lén, một kiếm tất sát cũng không thể giết được Vương Đằng, thậm chí không gây tổn thương cho Vương Đằng dù chỉ mảy may thì đừng nói đến chiến đấu chính diện.
Nhìn thấy Vương Đằng một kiếm tiến tới, Mạc Dương vội vàng dùng kiếm chặn lại.
“Đinh!”
Lực lượng của Vương Đằng quá mạnh mẽ, lực lượng chân khí hợp nhất với Thần Ma Chi Lực, mười hai nhánh kinh mạch đồng thời vận chuyển chân khí, một kiếm bổ ra, Mạc Dương lập tức kêu lên rồi bay về phía sau, sau đó nặng nề ngã vào thân cây lớn.
“Phụt!”
Cổ họng Mạc Dương ngòn ngọt, há miệng phun ra một ngụm máu.
“Còn không mau chạy đi, tách ra chạy!”
Sau khi quát lên với đám giáp sĩ Mạc gia còn sống, Mạc Dương lập tức quay người bỏ chạy.