Chương 13 Không còn ai sống sót
“Trương Dương!”
Dương Diệp hét lên. Không giống những thành viên khác, Trương Dương mới là phụ tá đắc lực thực sự của hắn ta, thực lực chỉ đứng sau hắn ta trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang, không ngờ ngay cả một chiêu của Vương Đằng cũng không đỡ nổi.
Khi ba thành viên khác của đoàn mạo hiểm Huyết Lang thấy thế lập tức đồng tử của ai nấy đều đột nhiên co rút lại, thậm chí cả Trương Dương cũng bị một kiếm giết chết!
Thực lực của bọn họ còn kém hơn Trương Dương, nếu Vương Đằng ra tay với bọn họ, liệu bọn họ có thể ngăn cản được không?
Câu trả lời rất hiển nhiên.
Không ngăn cản được!
Ngay cả Trương Dương, người có thực lực cao hơn bọn họ, cũng không thể ngăn được một kiếm của Vương Đằng, huống chi là bọn họ?
Vì vậy, khi Vương Đằng lại đánh tới lần nữa, ba người lập tức bỏ chạy về phía xa không chút do dự.
Đánh hơi được trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, sát ý trong mắt Vương Đằng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn hơi cong chân, sau đó đột nhiên phóng ra, dùng sức bật mạnh mẽ trong cơ thể, toàn thân bắn ra như một mũi tên sắc bén chỉ trong nháy mắt, nhắm vào ba thành viên của đoàn mạo hiểm Huyết Lang mà chém liên tiếp ba kiếm.
Ba đạo kiếm quang lạnh lẽo giáng xuống, chém vào lưng ba người, thân thể cả ba chợt cứng đờ, sau đó “bịch” một tiếng ngã xuống đất, máu từ miệng trào ra.
“A!!”
“Ta giết ngươi!”
Dương Diệp thấy thế gầm lên giận dữ. Bảy người của đoàn mạo hiểm Huyết Lang, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi vậy mà đã chết đi sáu người!
Hắn ta nổi giận gầm lên, ỷ vào tu vi Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba mà kéo trường đao dày nặng trong tay, tức giận chém về phía Vương Đằng.
“Muốn chết!”
Khóe miệng Vương Đằng hiện lên một nụ cười nhạt, hắn liếm đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đỏ rực hiện lên tia máu, vô cùng quỷ dị.
Luồng hung thần lệ khí trong người hắn càng ngày càng mãnh liệt, trong lúc chiến đấu, Vương Đằng không thể dùng hết sức áp chế luồng lệ khí kia.
“Đúng lúc xem thực lực hiện tại của ta đã đạt đến trình độ nào!”
Vương Đằng cười tà, nhảy lên, toàn thân lập tức bắn ra ngoài, không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, Vương Đằng trực tiếp giơ kiếm lên, va chạm chính diện.
Sức chiến đấu của hắn không thể đánh giá hoàn toàn dựa vào cảnh giới tu vi, lúc này hắn lấy Dương Diệp thử kiếm, xem thực lực hiện tại của hắn so với võ giả tầm thường rốt cuộc đã đến mức nào rồi.
“Giết!”
Ý muốn giết người trong đầu như nước thủy triều, ma âm rít gào, Vương Đằng cũng há miệng gầm lên. Không biết có phải do cộng hưởng với ma âm sôi sục trong đầu hay không, trong nháy mắt này, khí thế trên người Vương Đằng đột nhiên tăng vọt mấy phần.
Mà trong tiếng gầm này của Vương Đằng, hai mắt Dương Diệp chợt loá lên, trong mắt phản chiếu cảnh tượng núi thây biển máu, giống như một dòng sông máu từ trên trời đổ xuống.
Từng đợt mồ hôi lạnh chảy ra từ cơ thể hắn ta, hắn ta bị tiếng gầm trầm đầy sát khí và khát máu của Vương Đằng làm cho kinh hãi, gần như mất đi đạo tâm.
“Ầm!”
Trong nháy mắt kế tiếp.
Kiếm đao va chạm với nhau, chân khí trong cơ thể Vương Đằng điên cuồng phun ra, mười hai nhánh kinh mạch đồng thời vận chuyển chân khí, cộng với Thần Ma Chi Lực, cả hai hợp nhất và bùng nổ lực lượng vượt quá sức tưởng tượng của Vương Đằng!
Dương Diệp ở Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba vậy mà lại bị một kiếm của Vương Đằng chém bay về phía sau, thân kiếm đâm mạnh vào ngực Dương Diệp, sức lực mạnh mẽ khiến hắn ta phun ra một ngụm máu lớn ngay tại chỗ.
“Làm sao có thể…”
Trong mắt Dương Diệp tràn đầy kinh hãi.
Trong lòng Vương Đằng cũng bị khiếp sợ không kém.
Hắn biết hiện tại mình có nội tình thâm hậu, ao máu tôi thể, rèn luyện thân thể không tì vết, cũng đã rèn luyện mười hai nhánh kinh mạch của hắn đến mức có thể so sánh với Thần Mạch Chí Tôn, lại thêm công pháp mà hắn đang tu luyện hiện giờ không hề tầm thường, là một trong những công pháp mạnh nhất trong Thần Giới.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không ngờ sức mạnh của mình lại ngang tàng đến thế.
Hôm nay hắn mới chỉ Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một mà thôi, lực lượng mà hắn phát ra thế mà còn mạnh hơn võ giả Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba!
Hắn hít sâu một hơi, Thái Cổ Thần Ma Quyết thực sự quá mạnh mẽ!
Thái Cổ Thần Ma Quyết lấy chân huyết của mãnh thú thái cổ tôi rèn thân thể Trúc Cơ mới có thể tu luyện, không hổ là một trong những công pháp mạnh nhất trong Thần Giới!
Hắn bình tĩnh lại, nhìn Dương Diệp bị thương nặng ngã xuống đất ở phía xa, lông tóc trên người Dương Diệp nhất thời dựng đứng lên. Dưới ánh mắt đỏ tươi chăm chú của Vương Đằng, toàn thân hắn ta như rơi vào Cửu U Hoàng Tuyền, toàn thân lạnh như băng.
Trong mắt Vương Đằng lập loè huyết quang, tay cầm trường kiếm, từng bước một đi về phía Dương Diệp.
Dương Diệp lập tức xoay người quỳ xuống, liên tục dập đầu nói với Vương Đằng: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng. Trước đó là tiểu nhân có mắt như mù, đã đắc tội đại nhân, xin thiếu hiệp tha mạng…”
Vương Đằng tiếp tục bước đi, đôi mắt đỏ tươi đầy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, toàn thân tràn ngập sát khí lành lạnh.
Tim Dương Diệp đập thình thịch, hắn ta quỳ trên mặt đất dập đầu đến mức da đầu nứt ra, nhưng lại không dám dừng lại.
Lúc này, hắn ta thực sự sợ hãi.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng chàng trai trẻ mà hắn ta coi là mồi nhử, cưỡng ép đưa vào đội này lại đáng sợ đến thế.
Sức mạnh của một chàng trai mười lăm, mười sáu tuổi, sự quyết đoán sát phạt và thủ đoạn tàn nhẫn đó khiến ngay cả hắn ta nhìn thấy cũng phải run sợ.
Đặc biệt cỗ hung thần lệ khí dày đặc trên người Vương Đằng càng khiến hắn ta sợ hãi hơn.
Hắn ta thực sự không thể tưởng tượng được một chàng trai mười lăm, mười sáu tuổi lại có thể có sát khí nồng đậm như vậy.
Vương Đằng đi tới trước mặt Dương Diệp, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.
“Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi mà ngươi nhắc đến lúc trước ở đâu?”
Giọng nói thờ ơ của Vương Đằng vang lên.
Nghe được Vương Đằng nói, Dương Diệp lập tức cảm giác như nắm được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí của Ngọc Linh Chi ngàn năm, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng…”
“Nói!”
Giọng Vương Đằng lạnh lùng, ánh mắt rơi vào trên người Dương Diệp, Dương Diệp tức thì run lẩy bẩy như có gai sau lưng.
Dương Diệp do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Cách đây một trăm năm mươi dặm về phía đông, có một con huyết sư thú. Ngọc Linh Chi ngàn năm kia nằm trong lãnh thổ của con huyết sư thú đó. Xin tha mạng cho ta…”
“Phụt!”
Dương Diệp còn chưa nói xong, Vương Đằng đã vung trường kiếm trong tay, một đạo kiếm quang màu trắng trong nháy mắt lóe lên, trên cổ Dương Diệp lập tức xuất hiện một đường máu.
Một kiếm cắt yết hầu!
“Ngươi…”
Dương Diệp trợn to hai mắt, lập tức lấy hai tay che cổ, máu rỉ ra giữa các ngón tay, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, ngã xuống đất mà chết.
Mà tại thời điểm này.
Một nhóm giáp sĩ Mạc gia vừa từ bên ngoài đuổi theo vào, khi nhìn thấy vết máu trên mặt đất và xác chết của nhóm người đoàn mạo hiểm Huyết Lang thì trong lòng cả kinh, sau đó ánh mắt rơi vào người thiếu niên có vóc dáng cao lớn cầm kiếm đứng đó, đồng tử ai nấy đều không khỏi co rụt.
Từ khi Vương Đằng theo đoàn mạo hiểm Huyết Lang vào rừng, trước sau chỉ chừng thời gian mười hơi thở mà thôi, thế mà đoàn mạo hiểm Huyết Lang khét tiếng lại chết sạch!
Không còn ai sống sót!
Chỉ còn một mình Vương Đằng cầm kiếm đứng đó, trường kiếm trong tay còn đang nhỏ máu!
“Là ngươi giết bọn họ?”
Trong số giáp sĩ Mạc gia, một đội trưởng khó tin nhìn Vương Đằng.
Cho dù tận mắt nhìn thấy trường kiếm trong tay Vương Đằng vẫn đang nhỏ máu, mọi người vẫn không thể tin được cảnh tượng này là do Vương Đằng gây ra!
Người trước mặt chẳng phải đã mất đi võ mạch, tu vi bị hủy hoàn toàn sao?
Làm sao hắn có thể còn có thực lực cường đại như vậy, chỉ trong mười hơi thở đã một thân một mình diệt sạch một đoàn mạo hiểm?
Ngay cả Mạc Dương chưa từng xuất hiện cũng chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.