Chương 11 Trước đây đã tới rồi ư
Càng đi sâu vào Đại Hoang thì càng nguy hiểm, hoang thú càng mạnh.
Trước đây Vương Đằng từng đến Đại Hoang rèn luyện mấy lần, nhưng chỉ hoạt động trong phạm vi trăm dặm, chứ không dám xâm nhập quá sâu.
Vương Đằng thu hồi tầm mắt đang nhìn về nơi sâu, nhìn xuống ranh giới Đại Hoang thì thấy không ít đoàn mạo hiểm lớn nhỏ.
Trong Đại Hoang nguy cơ tứ phía, nếu một thân một mình xông vào thì quá nguy hiểm. Không chỉ phải cẩn thận với hoang thú, mà còn phải cố gắng né tránh không gặp mặt đoàn mạo hiểm.
Trong Đại Hoang, chuyện giết người đoạt bảo nhiều không kể xiết.
Có điều trong Đại Hoang cũng không phải không có hiệp khách đi một mình. Những hiệp khách đi một mình một là tự tin tu vi uyên thâm, thực lực mạnh mẽ, hai là thanh niên sức trâu mới ra đời, quá ít kinh nghiệm, không biết Đại Hoang nguy hiểm đáng sợ.
Vương Đằng cũng không phải là lần đầu tiên tới Đại Hoang, nên chẳng hề xa lạ.
“Không biết có thể gặp được đoàn mạo hiểm Liệt Dương hay không?”
Trong lòng Vương Đằng không khỏi nghĩ đến.
Đoàn mạo hiểm Liệt Dương là đoàn mạo hiểm mà hắn đã gia nhập khi tiến vào Đại Hoang rèn luyện.
Đoàn mạo hiểm này cực kỳ đặc biệt ở Đại Hoang, bởi vì bảy thành viên hợp thành đoàn mạo hiểm Liệt Dương đều là thiếu niên thiếu nữ gần bằng tuổi với Vương Đằng. Nhưng thực lực của mỗi người đều cực kỳ mạnh. Lúc trước lần đầu tiên Vương Đằng tiến vào Đại Hoang rèn luyện là đi cùng với đoàn mạo hiểm Liệt Dương.
“Đã lâu lắm rồi không gặp bọn họ, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi. Lần này tiến vào Đại Hoang, có thể gặp được bọn họ hay không?”
Vương Đằng không khỏi lẩm bẩm, nghĩ đến mọi người trong đoàn mạo hiểm Liệt Dương, hắn không khỏi hơi nhớ nhung ngày tháng trước kia khi cùng bọn họ tiến vào Đại Hoang rèn luyện, rồi cùng chém giết hoang thú.
Ánh mắt lướt qua từng đoàn mạo hiểm ở xung quanh, Vương Đằng không khỏi nuối tiếc vì chưa phát hiện ra bóng dáng của đoàn mạo hiểm Liệt Dương.
“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn tiến vào Đại Hoang à?”
Lúc Vương Đằng nhìn lướt qua từng đoàn mạo hiểm, một tráng hán có vóc dáng vạm vỡ đi tới hỏi.
Vương Đằng nhìn về phía người đến, hắn ta tầm ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, trên vai vác một đại đao dày nặng, dưới cổ có một vết sẹo, kéo vào trong y phục, hẳn là bị hoang thú gây thương tích.
Vương Đằng gật đầu với tráng hán kia chứ không nói gì nhiều.
Tráng hán kia thấy Vương Đằng gật đầu thì cười nói: “Tiểu huynh đệ đi một mình sao? Nếu một mình tiến vào Đại Hoang thì nguy hiểm lắm đó. Ta là đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang. Nếu tiểu huynh đệ đồng ý, không bằng đi cùng với bọn ta, vừa hay đoàn bọn ta đang thiếu một người.”
Tráng hán trông rất thật thà chất phác, lông mày rậm mắt to, nụ cười rất ôn hòa. Nói xong thì chỉ về phía mấy người đang đứng ở gần đó, rõ ràng đám người đó cũng là thành viên của đoàn mạo hiểm Huyết Lang.
“Đoàn mạo hiểm Huyết Lang?”
Vương Đằng nghe vậy thì hơi nhíu mày, hắn nghe nói ở Đại Hoang danh tiếng của đoàn mạo hiểm này cực kỳ tệ, là đoàn mạo hiểm cực kỳ hung ác, thường xuyên ra tay khi gặp phải các đoàn mạo hiểm khác, giết người đoạt bảo, cướp giật tài nguyên.
Hắn không ngờ rằng đại hán trông có vẻ thật thà chất phác này lại là đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang với danh tiếng cực kỳ xấu kia, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Rõ ràng đối phương nhìn thấy hắn trẻ tuổi, lại một mình đi tới Đại Hoang nên tưởng hắn là tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới ra đời. Lúc này mời hắn vào đoàn, hơn phân nửa là không có ý tốt.
Lần này hắn tới Đại Hoang không phải là để tìm kiếm bảo vật, mà là để rèn luyện võ kỹ. Nếu đi cùng đoàn mạo hiểm sẽ có nhiều điểm bất tiện, huống chi còn là đoàn mạo hiểm có danh tiếng cực kỳ kém.
“Ta xin nhận ý tốt của các hạ, nhưng ta không định gia nhập vào đoàn mạo hiểm nào.” Vương Đằng mở miệng từ chối.
Tráng hán nghe vậy thì nụ cười trên mặt không hề giảm đi, mà khuyên nhủ: “Tiểu huynh đệ, Đại Hoang nguy hiểm hơn ngươi nghĩ nhiều. Nếu một mình tiến vào Đại Hoang là không có trách nhiệm với tính mạng của mình. Tiểu huynh đệ đừng bao giờ hành động theo cảm tính, mà hãy đi cùng bọn ta đi, bọn ta có thể bảo vệ ngươi an toàn.”
“Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
Vương Đằng nhíu mày, hắn đã từ chối rất rõ ràng với đối phương, nhưng đối phương vẫn cố gắng dây dưa như thế.
“Tiểu huynh đệ cần gì phải từ chối ý tốt của người khác như thế?”
“Nói thật, ta cũng là vì mới gặp đã thân với tiểu huynh đệ nên mới cố ý đi tới mời tiểu huynh đệ gia nhập vào đoàn mạo hiểm của bọn ta. Bằng không nếu đổi thành người khác, ta đã mặc kệ hắn ta sống chết thế nào rồi. Tiểu huynh đệ đừng bao giờ lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, mà hãy đi cùng bọn ta đi.”
Tráng hán vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục mở miệng khuyên nhủ. Mặc dù giọng điệu vẫn ôn hòa, nhưng lại có thêm chút ý uy hiếp.
Vương Đằng nghe thấy ý uy hiếp trong giọng điệu của đối phương thì trong mắt không khỏi hiện lên tia sát khí.
Có điều trong nháy mắt, Vương Đằng đã thu lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: “Các hạ nói rất có lý, có điều tu vi của ta nông cạn, thực lực thấp kém. Nếu đi cùng các ngươi, e rằng sẽ liên lụy đến các ngươi.”
Đối phương nghĩ trăm phương ngàn kế lôi kéo hắn gia nhập, không cần nghĩ cũng biết chắc rằng bên trong có vấn đề. Trong lòng Vương Đằng liên tục cười gằn, nếu đối phương cứ khăng khăng muốn chết, vậy thì hắn sẽ không ngại thành toàn cho họ.
“Không sao đâu, không sao đâu. Nếu tiểu huynh đệ đã đồng ý rồi, vậy hãy cùng ta đi qua đó đi.”
Thấy Vương Đằng cuối cùng cũng đồng ý, tráng hán nhất thời vui vẻ, vội vàng mở miệng nói, sau đó dẫn Vương Đằng đi về phía thành viên của đoàn mạo hiểm Huyết Lang.
Cuối cùng cũng có được mồi nhử.
Sở dĩ hắn ta nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cho Vương Đằng gia nhập là để biến Vương Đằng thành mồi nhử. Đến lúc đó sau khi tiến vào Đại Hoang sẽ có nơi cần dùng đến.
Hắn ta dẫn Vương Đằng đi tới trước mặt mấy thành viên đoàn mạo hiểm Huyết Lang.
Mấy thành viên đoàn mạo hiểm Huyết Lang nhìn thấy Vương Đằng đi tới thì trên mặt đồng loạt nở nụ cười nhã nhặn, thật khó mà liên tưởng đến đoàn mạo hiểm Huyết Lang hung ác tàn nhẫn kia.
Nếu Vương Đằng chưa từng nghe qua danh tiếng của đoàn mạo hiểm Huyết Lang, e rằng thật sự đã bị vẻ bề ngoài của bọn họ đánh lừa.
“Ta tên là Dương Diệp, tu vi Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba. Đây đều là mấy huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta, tu vi cũng đều từ Ngưng Chân cảnh hậu kỳ tầng một trở lên.”
Dương Diệp – đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang đã giới thiệu đơn giản về thành viên của mình.
“Tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi, hẳn là lần đầu tiên tới Đại Hoang đúng không?” Hắn ta vừa dứt lời, một thành viên của đoàn mạo hiểm Huyết Lang đã tươi cười chào hỏi Vương Đằng, rồi mở miệng dò hỏi.
“Trước đây ta đã tới đây vài lần.” Vương Đằng đáp.
“Trước đây đã tới rồi ư?”
Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ là tay già đời?
Có điều nếu như là tay già đời, tại sao còn dự định một mình tiến vào Đại Hoang?
“Chẳng lẽ trước đây tiểu huynh đệ cũng là một mình tiến vào Đại Hoang ư?”
“Ta đi cùng với đoàn mạo hiểm.” Vương Đằng tùy ý đáp.
“Thời gian không còn sớm nữa, vừa đi vừa trò chuyện đi.” Dương Diệp – đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang gọi mọi người lên đường.
Để hạ thấp lòng cảnh giác của Vương Đằng, mọi người liên tục bắt chuyện tán gẫu với hắn.
Xung quanh có không ít đoàn mạo hiểm nhìn thấy Vương Đằng cùng lên đường với người của nhóm Huyết Lang thì không khỏi lắc đầu.
“Đúng là một tên ngốc, không ngờ lại cùng đoàn mạo hiểm Huyết Lang tiến vào Đại Hoang, đến chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào.”