Chương 29 Có chắc chắn không?
Nói cách khác, đơn thuốc này rất có thể là… thật!
Một phút!
Năm phút!
Mười phút!
Hai mươi phút đã trôi qua!
Phù!
Một tiếng thở dài vang lên, sau đó lão Cao dường như từ trong phương thuốc đã hoàn toàn tỉnh lại.
Vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cẩn thận cầm tờ giấy vệ sinh như đang ôm báu vật gì đó, vui sướng ngây ngất nói với Bạch lão gia:
“Lão… lão gia! Đúng như ý nguyện của ông, đây thật sự là phương thuốc Hoàn Hồn Đan!”
Uỳnh!
Nghe xong lời này, Bạch lão gia không còn có thể đè nén hưng phấn trong lòng, đứng bật dậy khỏi ghế.
“Thật…thật sao? Có chắc chắn không?”
Bạch lão gia cảm thấy đây chắc chăn là khoảnh khắc kích động nhất trong cuộc đời ông.
Thậm chí là năm đó, ông sáng lập ra tập đoàn Bạch Thị, cũng không căng thẳng như thế này.
“Chắc chăn!” Lão Cao nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy nhiên, ngay sau đó, lão khẽ cau mày:
“Đây 100% là phương thuốc thật sự của Hoàn Hồn Đan! Khuyết điểm duy nhất là cách thức luyện chế Hoàn Hồn Đan chỉ viết được một nửa! Giống như người viết phương thuốc cố ý dừng lại!”
Cái gì!
Nghe vậy, đồng tử của Bạch lão gia co rút lại, không khỏi hướng ánh mắt về phía Bạch Sơn, lo lắng hỏi:
“Bạch Sơn, phương… phương thuốc này thật sự là do Lâm Phàm viết trong nhà vệ sinh sao?”
Khi nhắc đến từ “nhà vệ sinh”, dù là lão gia hay lão Cao, khóe miệng đều giật giật, sắc mặt trông rất cổ quái.
Còn Bạch Sơn thì ngơ ngác. Ông đờ đẫn gật đầu.
“Tốt… tốt quá rồi! Tập đoàn Bạch Thị của chúng ta có hy vọng trỗi dậy rồi! Trời xanh có mắt!!!”
Sau khi nhận được câu trả lời, lão gia gần như nhảy cẵng lên vì phấn khích.
Và lời nói của ông càng khiến mọi người sốc hơn.
Bố con người con trai cả Bạch Hải và bố con người con trai thứ hai Bạch Xuyên đều sững sờ.
Hoàn Hồn Đan? Đây không phải là rác rưởi do Lâm Phàm tạo ra sao? Tại sao lão gia dường như đã tìm thấy một kho báu?
“Bố, Hoàn Hồn Đan này rốt cục là cái gì? Sao bố lại kích động như vậy?” Bạch Xuyên lúc này tò mò, bất mãn hỏi.
Chỉ là lời nói của ông vừa mới ra khỏi miệng mà thôi! Bốp!
Một cái tát thật mạnh vào mặt ông.
Cái bạt tai khiến cho Bạch Xuyên loạng choạng, ngã phịch xuống đất.
“Đồ khốn có mắt như mùi Mày thì biết cái gì!” Lão gia sắc mặt tím tái, tức giận mắng Bạch Xuyên: