Chương 9 Mạng của ngươi rất quý sao
Chương 9: Mạng của ngươi rất quý sao?
Mời tiên sinh?
Tiên sinh nào?
Trấn vệ trưởng có chút bối rối.
Quản gia liếc nhìn trấn vệ trưởng đang ngây ngốc, sau đó nhìn về phía Trần Đại Đao và nhỏ giọng nói: “Trấn chủ, chúng ta ra ngoài trước đi, dân chúng còn đang đợi ngài.”
Hơn nữa, ông ta cũng không dám ở lại chổ này lâu, nghĩ tới yêu quái có thể còn ở trong phủ này là ông ta hoảng loạn, toàn thân nối da gà.
Trần Đại Đao liếc nhìn 67 thi thể trên mặt đất, âm thầm thở dài rồi quay người bước ra ngoài: “Đi thôi.”
Rất nhanh, khi cửa Tiền phủ mở ra, tầm mắt của nhóm dân chúng đều đổ dồn đến, ngước nhìn ba người Trần Đại Đao bước ra ngoài.
Trần Đại Đao nhìn nhóm dân chúng đang ngập tràn sự tò mò, hắn ta trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Bổn trấn chủ cũng không giấu giếm mọi người, nói thẳng ra là toàn bộ 67 người của Tiền phủ đều bị yêu quái giết hại.”
Bầu không khí nhất thời lặng ngắt…
Rồi đột nhiên nhóm dân chúng trở nên náo loạn, sự khủng hoảng bao trùm cả hiện trường!
“Yêu, yêu quái.”
“Tiền phủ đã bị diệt sạch.”
“Làm sao bây giờ? Lại có yêu quái xuất hiện, tất cả chúng ta sẽ phải chết hay sao? Sau Tiền phủ sẽ đến chúng ta!”
II II
Nhìn thấy hiện trường có chút mất kiếm soát.
Trong lòng Trần Đại Đao thở dài, hắn ta biết khi nói ra sự thật thì nhất định sẽ xuất hiện tình huống này, nhưng bảo hắn ta giấu giếm thì hắn ta thực sự không làm được!
Dân chúng có quyền biết sự thật.
Quản gia vốn tưởng rằng trấn chủ sẽ giải thích theo kiểu khác, nhưng không ngờ hắn ta lại trực tiếp nói ra sự thật.
Ông ta liếc mắt nhìn cảnh tượng náo loạn ở đây rồi lo lẳng nhìn Trần Đại Đao đang ngập ngừng muốn nói, sau đó dùng hết sức lực hét lên: “Mọi người hãy im lặng một chút! Trấn chủ có lời muốn nói, mọi người hãy tin tưởng trấn chủ.”
Tiếng ồn từ từ lắng xuống, nhóm dân chúng mong mỏi nhìn Trần Đại Đao.
Nếu không phải Trần Đại Đao được bọn họ yêu quý và họ cũng tin tưởng Trần Đại Đao thì không có khả năng bọn họ sẽ bình tĩnh trong tình
huống nguy hiểm đến tính mạng như này.
Trần Đại Đao hé miệng và trầm giọng nói: “Trần Đại Đao ta đã đảm nhiệm chức trấn chủ của Mạch Ngọc trấn được năm năm. Bốn trấn chủ là người như thế nào thì tất cả mọi người đều biết rất rõ. Ta hy vọng rằng sau đây mọi người sẽ tuân theo sự sắp xếp, bốn trấn chủ sẽ cố gắng hết sức đế đảm bảo an toàn cho mọi người!”
Quản gia phụ họa nói: “Đúng vậy, vào thời điếm như này, các ngươi phải tuân theo sự sắp xếp của trấn chủ!”
Nhóm dân chúng im lặng một lúc, ngay sau đó có một vài người giơ tay và hét lên:
“Đúng vậy! Trấn chủ đại nhân hoàn toàn có thể không cần nói tình hình thực tế cho chúng ta biết, nhưng trấn chủ đại nhân vẫn nói cho chúng ta. Trấn chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không bao giờ nói mà không làm.”
“Mọi người đều tin tưởng vào trấn chủ đại nhân nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của chúng ta!”
“Yêu quái thì sao chứ? Chúng ta đoàn kết một lòng, không hề sợ hãi!”
“Đúng vậy, tin tưởng trấn chủ đại nhân.”
“Tin tưởng trấn chủ đại nhân!”
Nhóm dân chúng bị lây nhiễm, đều giơ tay và
hô to.
Sau nửa nén nhang, nhóm dân chúng trở về nhà.
“Ài.”
Trần Đại Đao nhìn thấy rốt cuộc nơi này cũng yên tĩnh lại, hắn ta lắc đầu thở dài, sau đó nhìn về phía trấn vệ trưởng và phân phó: “Dán giấy niêm phong lên cửa Tiền phủ rồi không cần xen vào nữa, tất cả trấn vệ thay phiên tuần tra toàn bộ trấn, không được lười biếng!”
“Vâng.” Trấn vệ trưởng khom người.
Trần Đại Đao nhớ đến cảnh tượng trước đó, hắn ta nói với vẻ quyết tâm:
“Đi thôi, chúng ta đi tìm tiên sinh… Chỉ cần tiên sinh sẵn lòng ra tay, cho dù tiên sinh muốn cái mạng của Trần Đại Đao ta cũng được.”
Nói xong, hắn ta bước nhanh về phía phủ trấn chủ.
Quản gia nhìn bóng lưng của Trần Đại Đao, trong lòng có chút ấm áp, quả thực hắn ta là một trấn chủ tốt…
“Quản gia, rốt cuộc tiên sinh là ai vậy?”
Trấn vệ trưởng thu hồi tầm mắt, nhìn quản gia rồi hỏi.
“Đừng nói cho người khác, trong lòng tự biết là được.” Quản gia bỗng nhiên nói một câu khiến cho trấn vệ trưởng không thể hiếu được.
Ngay sau đó hắn ta nhìn thấy quản gia chạy chậm đuổi theo Trần Đại Đao, chỉ là trong phút chốc, giọng nói của quản gia truyền vào tai hắn ta, khiến cơ thể hắn ta run lên và đồng tử chợt co lại.
“Tiên nhân.”
“Ha ha ha, tiên nhân? Đồng sư huynh, đây là lần đâu tiên sư đệ trở lại thế tục từ khi tiến vào Tu Tiên Giới, không thể tưởng tượng được ngay cả những tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng ta cũng có thể được gọi là tiên nhân, thích thật đây.”
Một tấm thảm bay đang bay ngang bầu trời, trên đó có mười một bóng người ngồi xếp bằng, có một đệ tử ngoại môn nhìn về phía Đồng Tâm và cười nói một cách cung kính.
Chín đệ tử ngoại môn còn lại cũng cười lớn.
Luyện Khí kỳ như bọn họ đến ngay cả ngự kiếm phi hành hay ngự khí phi hành đều không làm được mà cũng được gọi là tiên nhân.
“Trong mất thế nhân, người biết thuật pháp và biết bay trên không thì bọn họ đều coi người đó là tiên nhân.” Đồng Tâm khẽ gật đầu với gương
mặt vô cảm, hắn ta thân là một đệ tử truyền thừa tôn quý, tất nhiên phải giữ vững phong thái điềm tĩnh trước mặt những đệ tử ngoại môn.
“Các ngươi đừng tranh cãi nữa, chúng ta sắp đến thành Gia Nguyên rồi, lúc trước ở nơi đó đã có hai trăm dân chúng vô tội bị chết, hiện tại không biết số lượng đã tăng lên bao nhiêu.”
Đồng Tâm tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
Lời vừa dứt, mười đệ tử ngoại môn nhanh chóng im lặng, đương nhiên Đồng Tâm nói gì thì bọn họ nghe nấy.
“Đồng sư huynh, chẳng phải ngài là tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi sao? Chỉ là con tiểu yêu, e rằng khi nhìn thấy ngài sẽ sợ chết khiếp.” Một nữ đệ tử khen ngợi.
Những người khác cũng gật đầu và nhìn Đồng Tâm với ánh mắt sùng bái.
Cái gì cũng có thể bỏ ngoài tai chứ nịnh hót thì ai cũng thích nghe.
Khóe miệng Đồng Tâm không khỏi cong lên, trong lòng cảm thấy rất sung sướng, sau đó hắn ta cười nói: “Các sư đệ sư muội quá khen, mọi người dùng đám yêu này đế tôi luyện bản thân mới là vương đạo, sớm ngày được tiến vào nội môn thì chẳng phải rất tuyệt sao?”
“Chúng ta ghi nhớ lời dạy của Đồng sư
huynh.” Chúng đệ tử ôm quyền cung kính lên tiếng.
“Ha ha, được rồi, các sư đệ sư muội ngồi yên, sư huynh phải tăng tốc rồi.”
Đồng Tâm nói xong, hắn ta lật bàn tay ra, một viên linh thạch hạ phẩm trong suốt long lanh xuất hiện.
Hắn ta đập một chưởng khiến nó nhập vào giữa tấm thảm bay.
Vút một tiếng, thảm bay đột ngột tăng tốc.
Các đệ tử ngoại môn vội vàng bấu víu vào nhau, dưới sự gia tốc như vậy, có một đệ tử suýt chút nữa rơi khỏi tấm thảm bay, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi…
Mạch Ngọc trấn.
Hậu viện phủ trấn chủ.
“Trấn chủ, ngài muốn nói với tiên sinh như thế nào…”
Trần Đại Đao và quản gia lần lượt đi vào hậu viện, quản gia nhẹ nhàng hỏi.
“Chỉ cần tiên sinh… úi!”
Trần Đại Đao chưa kịp nói xong thì chợt nhìn thấy một bóng người lặng lẽ ngồi trong đình giống như một bóng ma.
Trần Đại Đao và quản gia sợ khiếp vía nhìn nhau rồi nhanh chóng bước tới, hai người đi đến khom người trước mặt Lục Trường Sinh, Trần Đại Đao cung kính nói:
“Tiên sinh, bây giờ đã là giờ Tý rồi, không ngờ ngài còn chưa nghỉ ngơi…”
Lục Trường Sinh mở mắt, hắn liếc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Đại Đao nhưng cũng không có đáp lại.
Bầu khồng khí yên tĩnh.
Đột nhiên Trần Đại Đao lôi quản gia quỳ xuống thật mạnh, dập dầu rồi khẽ hô lên: “Trong trấn xuất hiện yêu quái, ngay vừa rồi đã có tống cộng 67 người của một phủ bị giết hại. Bọn ta chỉ là người trần, thật sự không có cách nào đối phó với tà vật yêu quái bậc này, mong tiên sinh có thế ra tay. chỉ cần tiên sinh chịu ra tay, tiểu nhân có cái gì thì đều có thế cho tiên sinh hết, cho dù là cái mạng này.”
Quản gia cũng run giọng nói: “Xin, xin tiên sinh ra tay… Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có nhiều người chết hơn. Bọn ta, bọn ta thực sự cùng đường ròi.”
Lúc này, sương mù đen bao phủ thành Mạch Ngọc bỗng tản đi, ánh trăng chiếu sáng.
Dưới ánh trăng, Lục Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn Trần
Đại Đao.
“Mệnh của chúng sinh đều đã được định đoạt. Vả lại, manq của nqươi rất quý sao?”