Chương 7 Đệ tử Thanh Vân tới
Chương 7: Đệ tử Thanh Vân tới
Đế quốc Ly Thuỷ, hoàng cung.
Lúc này đang là giờ thiết triều.
Đại điện Ly Thuỷ rất ồn ào huyên náo, không còn vẻ trang nghiêm như xưa nữa!
“Trước đây, yêu ma chủ yếu xuất hiện một mình, nhưng lần này đã có hơn một con không ngừng uy hiếp, hơn nữa khí thế hừng hực, đã có rất nhiều bách tính trong mấy thành trấn gặp nạn rồi!”
“Hy vọng ban đầu của nhiều bách tính đã biến thành lời oán thán rồi!”
“Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, đế quốc Ly Thủy của chúng ta nhất định sẽ sinh linh đồ thán!”
99 99
LÚC này, ông già đầu tiên bên trái liếc nhìn quốc vương với vẻ mặt u ám, rồi đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Yên lặng! Đại điện Ly Thuỷ ‘ôn ào như vậy thì còn ra thể thống gì? Mấy điều các ngươi nói ai mà chẳng biết chứ? Hiện giờ mọi người hẳn nên ngẫm lại đổi sách, giúp quốc vương sắp xếp mới phải!”
Vừa dứt lời, đại điện Ly Thuỷ chợt yên tĩnh lại.
Quốc vương Ly Thuỷ đang ngồi ở trên long ỷ thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra, hài lòng liếc nhìn ông già ban nãy, nghiêm nghị nói:
“Chúng ái khanh có ý tưởng gì có thế đứng ra nói, nhưng phải có trình tự, không được hỗn loạn.”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một vị quan trung niên đứng ra, khom người nói: “Quốc vương, đổi với yêu ma, những người phàm trần như chúng ta đành phải giơ tay chịu trói… Chuyện này cũng đều giống như trước kia, đều là do tiên nhân ra tay.”
Nghe nhắc đến tiên nhân, mọi người đều chấn động.
Có lẽ bách tính không biết thế gian này có tiên nhân, nhưng bọn họ vào triều, tất biết có tiên nhân tồn tại.
Đồng thời, tiên nhân đã căn dặn không được tiết lộ sự tồn tại của họ cho thế tục biết.
Mọi người đều ghi nhớ điều này và giữ bí mật.
Trước đây hễ có yêu ma làm loạn đều có tiên nhân xử lý, dù sao hàng năm bọn họ đều có thượng cống, tiên nhân bảo vệ một phương cũng là điều đương nhiên.
Nhưng lần này tiên nhân tới muộn nên họ
cảm thấy luống cuống.
Quốc vương Ly Thuỷ nhìn thấy chúng quan viên đều đang nhìn mình đầy mong chờ thì lắc đầu thở dài: “Khi yêu ma mới xuất hiện, bổn vương đã phái người ra roi thúc ngựa chạy tới Thanh Vân tông mời tiên nhân xuất sơn, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì…”
Chúng quan viên nghe vậy đều suy sụp, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mạng sống của họ sẽ gặp nguy hiếm.
“Cho đến nay, tại những trấn gặp chuyện không may đã có bao nhiêu người thương vong?” Quốc vương Ly Thuỷ trầm giọng hỏi.
“Quốc vương, thành Gia Nguyên chết khoảng hai trăm, thành Bình Dương chết khoảng ba trăm, Lục Liễu trấn chết khoảng một trăm mười… Còn rất nhiều ngôi làng nhỏ khác chưa được thống kê vì vị trí địa lý xa xôi hẻo lánh… Hơn nữa số lượng tử vong mỗi ngày một tăng.” Quan viên trung niên tái mặt nói.
“Đã có hơn sáu trăm người chết…” Con ngươi của quốc vương Ly Thuỷ co rút lại, đây chỉ là con số được thống kê…
“Còn bị thương thì sao? Chẳng phải ta nói thương vong gì cũng đều báo lên hết à?”
Quốc vương Ly Thuỷ phẫn nộ!
Quan viên trung niên run lẩy bấy, quỳ sụp xuống đất, đau đớn nói: “Quốc vương, không có bị thương, phàm những ai gặp phải yêu ma đều sẽ chết!”
Vẻ phẫn nộ trên gương mặt quốc vương Ly Thuỷ đông cứng lại, lúc này cũng không biết nên nói gì.
“Quốc vương! Những trấn chủ của thành trấn bị yêu ma gáy hoạ này cũng sắp không trấn an được bách tính rồi! Bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra đại loạn! Xin quốc vương đưa ra quyết sách!”
Quan viên trung niên trịnh trọng nói.
Chúng quan viên nghe vậy cũng vội vàng quỳ xuống, hô to: “Xin quốc vương ra quyết sách!”
Âm thanh rất chói tai, quốc vương Ly Thuỷ ngây người, sau đó đứng phắt dậy, sắc mặt tái nhợt hét lên: “Đó là yêu ma, một kẻ phàm nhân như bổn vương thì có đối sách gì chứ? Còn các ngươi thì sao? Các ngươi đều là những kẻ bất tài hết à? Khi xưa còn thái bình, ai cũng tỏ ra mình có năng lực, giờ héo rũ hết rồi à?”
Đối mặt với sự giận dữ của quốc vương, tất cả các quan viên đều run rẩy vì sợ hãi, cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngay khi bầu không khí ngày càng trở nên áp
lực.
Tiếng bước chân dày đặc vang lên, mọi người nhìn thấy một vị tướng lĩnh dẫn mười một nam nữ thanh niên vào đại điện…
Ngoại trừ nam tử mặc bộ quần áo đẹp đẽ đứng đầu, những người khác đều mặc trang phục màu xanh đậm, mỗi người đều có thần thái cao ngạo, hận không thể hất cằm lên tận trời xanh.
Nhóm người này chính là Đồng Tâm và đệ tử ngoại môn của Thanh Vân tông.
“Quốc vương, thần may mắn không làm nhục mệnh!”
Tướng lĩnh khom người nói với quốc vương Ly Thuỷ đang thất thần.
Giờ này quốc vương Ly Thuỷ cũng không có tâm tư khen ngợi vị tướng lĩnh này, ông ta ba chân bổn cẳng chạy xuống đài cao, đi đến trước mặt đám người Đồng Tâm, cung kính nói: “Cuối cùng các vị tiên nhân cũng đến rồi! Được cứu rồi, đế quốc Ly Thuỷ ta được cứu rồi!”
Các quan viên dựa vào lời nói của tướng lĩnh và khí chất của những nam nữ thanh niên này đã đoán được họ là tiên nhân, đợi đến khi thấy lời nói và thái độ cung kính của quốc vương thì cả đám mới sáng mắt lên, tràn đầy kính sợ, tràn đầy phấn khởi!
Tiên nhân, đúng là tiên nhân rồi!
Đồng Tâm xua tay, nhìn quốc vương Ly Thuỷ, thản nhiên nói: “Bớt xàm ngôn đi, giờ hãy nói chuyện chính. Vừa rồi bọn ta đi thẳng đến đây, dọc đường chưa phát hiện có yêu ma quấy phá ở thành trấn nào, chuyện này là sao?”
Quốc vương Ly Thuỷ không hề bất mãn với thái độ của chàng thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ này, càng không dám bất mãn, sau đó cung kính nói: “Tiên nhân có điều không biết, hiện giờ yêu ma gây hoạ đang nhắm vào Đông Vực của đế quốc Ly Thuỷ, chắc hẳn chư vị tiên nhân từ ba hướng khác mà tới…”
Thì ra là như vậy.
Đồng Tâm và mười đệ tử khẽ gật đầu.
“Có khoảng bao nhiêu yêu ma? Hình thể đặc thù là như thế nào?”
Đồng Tâm nheo mắt hỏi, muốn biết thêm được điều gì hữu ích.
Quốc vương Ly Thuỷ tái mặt, run giọng nói: “Không… không biết.”
“Vậy tình trạng tử vong của các bách tính không may như thế nào?” Đồng Tâm lại hỏi.
Sắc mặt của quốc vương Ly Thuỷ lại thay đổi, ông ta biết rất ít tin tức, thậm chí có thể nói là ông ta không biết gì cả, sau đó khó khăn nói: “Chỉ
biết những bách tính không may đó chết như là những thây khô, còn lại… không biết gì cả…”
Thây khô? Đồng Tám khẽ cau mày.
“Ngay cả một vài tin tức cơ bản cũng không biết, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?”
Đồng Tâm chưa kịp lên tiếng, một nam đệ tử khác không nhịn được đã hét lên.
Trong giọng nói của hắn ta cố ý hỗn loạn linh khí, chấn động khiến mọi người cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Tiên nhân bớt giận! Bởi vì những người từng gặp yêu ma đều đã chết, không một ai sống sót! Chúng ta… chỉ là phàm nhân mà thôi!”
Quốc vương Ly Thuỷ sợ hãi đến mức khom lưng thật sâu, buồn bã nói.
“Ngươi…!” Nam đệ tử trợn trừng mắt, định nói gì đó.
Nhưng lại bị Đồng Tâm nghiêm mặt giơ tay cắt ngang: “Được rồi.”
“Đồng sư huynh…!”
“Lui ra!” Đồng Tâm khẽ quát.
“Vâng.” Nam đệ tử tái mặt, vội lui về phía sau, giống như những đệ tử khác nhìn hắn ta với ánh mắt kính sợ.
Bình thường nhìn Đồng sư huynh có vẻ
ngoài hoà nhã, nhưng không ngờ khi tức giận lại đáng sợ như vậy.
Tuy rằng Đồng sư huynh nhỏ tuối hơn bọn họ nhưng địa vị và tài năng lại cao hơn họ!
Người ta chính là đệ tử thân truyền của cổ trưởng lão, địa vị cao hơn đám đệ tử ngoại môn bọn họ nhiều lắm, hoàn toàn khác xa nhau một trời một vực.
Cảm nhận được sự sợ hãi của nhóm nam nữ thanh niên, mọi người đều nhận ra tiểu tiên nhân dẫn đầu có địa vị rất cao!
Nơi đây cực kỳ yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Đồng Tâm.
“Tiên… tiên nhân.” Quốc vương Ly Thuỷ bèn phá vỡ bầu không khí im lặng, muốn nói gì đó.
“Ngươi không cần nói gì cả, chỉ cần nói cho ta biết địa điếm cụ thế của những thành trấn mà yêu ma đã quấy nhiễu, về phần những người khác, các ngươi yên tâm, hàng năm Thanh Vân tông thu nhận cống phẩm của đế quốc Ly Thuỷ, đương nhiên sẽ bảo vệ cho các ngươi.”
Đồng Tâm nhìn quốc vương Ly Thuỷ, trầm giọng nói.
“Tạ ơn tiên nhân!”
Quốc vương Ly Thuỷ và các quan viên cũng an tâm, đồng thời cũng bị cảm động, không hẹn
mà đồng loạt hành đại lễ với Đồng Tâm.
Đồng Tâm nhìn thấy như vậy, tuy rằng sắc mặt vô cảm, lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý!
Chậc chậc, vần là ở thế tục có địa vị cao, cảm giác được vây quanh như thế này thật là tuyệt, lâng lâng bay bống.
Đặc biệt là họ cứ mở miệng là một tiếng tiên nhân, hai tiếng tiên nhân, thật là thích thú.
Nhưng mà đám đệ tử này chính là bọn gà mờ trong giới tu tiên mà thôi!
Ngay cả người mạnh nhất trong tiên giới cũng không dám xưng mình là tiên nhân nữa!
Tiên nhân đại diện cho điều gì? Đại diện cho sự trường sinh đó!
Thế gian này nào có tiên nhân…
Khụ, không nghĩ nữa, về phần đám yêu ma tép riu này, ha ha, có Đồng Tâm ở đây, chẳng có gì phải sơ cả!