Chương 26 Bổn tông đi cùng các ngươi
Chương 26: Bổn tông đi cùng các ngươi
Đang ở Mạch Ngọc trấn!
Hay lắm.
Ánh mắt của tất cả trưởng lão đều sáng lên, trong lòng đều muốn đến thăm hỏi.
“Nếu Cổ trưởng lão đã nói vị tu sĩ kia không thích người khác quầy rầy, vậy thì các ngươi không ai được đi.”
Thấm Diệu Quân thu lại ánh sáng trong mắt, liếc nhìn các vị trưởng lão, lạnh lùng nói.
Sắc mặt các trưởng lão bỗng nhiên có chút cứng ngắc, đều cười ngượng ngùng.
Thật ra cố Hạc Lâm rất muốn nói cho mọi người biết, dựa theo trực giác của ông ta, ông ta cảm thấy vị tiền bối kia rất có thể là Hóa Thần Thực Quân.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn chưa chắc chắn cho nên không nói gì, dù sao cũng chưa từng gặp được Hóa Thần Thực Quân chân chính…
“Được rồi, tạm thời không nói về vị tu sĩ thần bí này nữa, điều quan trọng trước mắt là chuyện của Ma giới.” Thấm Diệu Quân khẽ hít một hơi: “Các vị trưởng lão đều là nhân vật cốt lõi của Thanh Vân Tông chúng ta, có ý kiến gì thì hãy nói ra từng người một.”
Nghe vậy, các vị trưởng lão đều im lặng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị.
Không lâu sau, Đại trưởng lão dẫn đầu đứng dậy, chắp tay nói: “Tông chủ, lão phu nghĩ chuyện này cần phải báo cho tất cả tông phái ở Đông Vực biết, thậm chí là tất cả các tông phái khắp ba vực của Tu Tiên Giới. Nếu Ma giới xâm chiếm với quy mô lớn, cũng không phải một mình Đông Vực có thể ngăn cản được!”
Thấm Diệu Quân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía những trưởng lão khác: “Các trưởng lão khác thì sao? Các ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
“Ta đồng ý với những gì Đại trưởng lão nói.”
“Ta cũng đồng ý…” tt 99
Tất cả các trưởng lão đều đứng dậy tán thành quyết sách của Đại trưởng lão.
Thấm Diệu Quân không đồng ý ngay lập tức, mà nhìn cố Hạc Lâm nói: “Cổ trưởng lão luôn là người suy nghĩ nhanh nhẹn, ông nghĩ thế nào?”
Các trưởng lão nhìn sang, chờ đợi ý kiến của Cổ Hạc Lâm, bọn họ không thể không thừa nhận rằng đầu óc của cổ Hạc Lâm rất tốt.
Ví dụ như lần yêu ma quấy phá Ly Thủy này, nếu đổi lại một trong sổ các trưởng lão bọn họ, có thể sẽ không phát hiện được âm mưu của Ma
giới.
cổ Hạc Lâm cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó nhìn Thấm Diệu Quân nói:
“Tông chủ, cố mỗ cho rằng chuyện này tạm thời không nên nói cho các tông phái khác biết.”
Ồ?
Các trưởng lão đều có hơi sửng sốt, không ngờ Cổ Hạc Lâm lại sẽ nói ra những lời này.
Thấm Diệu Quân hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì trước mắt còn chưa xác định được quy mô xâm lược của Ma giới, có vẻ như kế hoạch hiện tại của bọn họ chỉ muốn chiếm một vị trí ở gần mộ tiên, cũng chính là ở phía đông đế quốc Ly Thủy, nếu đúng là như vậy, Thanh Vân Tông chúng ta có thể tạm thời chống cự được.”
Cổ Hạc Lâm trầm giọng nói.
Đại trưởng lão nhướng mày đứng lên nói: “Hạc Lâm, nói cho các tông phái ở các vực biết không phải sẽ càng ổn thỏa hơn sao?”
“Đúng vậy.” Các trưởng lão cũng vội vàng lên tiếng, bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng.
Thấm Diệu Quân không nói gì, chỉ chờ cổ Hạc Lâm lời nói tiếp theo.
“Haizz.” Cố Hạc Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Các vị trưởng lão, thông báo cho các tông môn ở các
vực biết đương nhiên tốt, nhưng các ngươi có từng nghĩ đến, nếu bọn họ không tin thì phải làm sao?”
Sắc mặt các trưởng lão hơi thay đối, không đợi bọn họ lên tiếng, cổ Hạc Lâm nói tiếp:
“Hơn nữa, tạm thời chưa nói đến chuyện các tông phái khác có tin hay không, chúng ta hoàn toàn không biết thời gian Ma giới đến xâm lược, nếu Ma giới mãi không tấn công bốn phía, đến lúc đó chúng ta phải giải thích với các tông phái khác thế nào? Thanh Vân Tông chúng ta nhất định sẽ trở thành trò cười của Tu Tiên Giới.”
Sắc mặt của các trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi, đây là chuyện mà bọn họ đã hoàn toàn không đế ý tới…
“Cổ mỗ còn có một chuyện tương đối quan trọng chưa nói ra, đó là Tu Tiên Giới hiện tại thật sự đoàn kết sao? Yêu ma quấy phá ở khu vực quản lý của Thanh Vân Tông chúng ta, chỉ cần các tông phái khác cảm thấy chưa đến mức uy hiếp đến bọn họ, chắc chắn đều sẽ không ra tay giúp đỡ.”
Cổ Hạc Lâm chế giễu: “Các tông phái Tu Tiên Giới đã bao giờ không phải tự quét tuyết trước cửa?”
Trên mặt Thấm Diệu Quân lộ ra nụ cười, nhìn ông ta với ánh mắt thưởng thức: “Những gì cổ
tưởng lão nói chính là điều bốn tông chủ lo lắng trong lòng.”
Vừa rồi tại sao nàng ấy không thảo luận về việc này ngay sau khi biết được sự việc trọng đại kia mà lại nhắc đến một Lục Trường Sinh chưa từng gặp mặt?
Chính vì vấn đề này dù có vội vàng cũng chẳng ích gì.
Sắc mặt Thẩm Diệu Quân nặng nề nhìn các trưởng lão:
“Việc này bốn tông đã có tính toán, Thanh Vân Tông chúng ta tạm thời quản cho tốt ba khu vực của mình là được, trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, không cần phải làm những chuyện vô ích, về phần Ma giới… Đợi đến khi ma quái tấn công bốn phía, không cần Thanh Vân Tông chúng ta nói, các tông phái khác cũng sẽ ra tay.”
“Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, các ngươi dẫn theo các đệ tử Trúc Cơ trở lên trong tông môn đến các đế quốc lân cận đế quốc Ly Thủy, âm thầm trấn thủ.”
“Cổ trưởng lão, ngươi tương đối quen thuộc với đế quốc Ly Thủy, cho nên cùng với Nhị trưởng lão dẫn theo một số đệ tử Trúc Cơ trở lên đi trấn thủ đế quốc Ly Thủy.”
“Đại trưởng lão xử lý mọi chuyện trong tông môn, các trưởng lão còn lại sẽ cùng với trưởng
lão gác núi trấn giữ tông mòn.”
Thẩm Diệu Quân vội vàng ra lệnh.
Về lý do tại sao cổ Hạc Lâm được gọi là cổ trưởng lão là bởi vì địa vị của cố Hạc Lâm ở Thanh Vân Tông có chút đặc biệt, ông ta chẳng những là một trong những trưởng lão có thực lực cường đại nhất trong tông môn, là còn có thuật luyện đan cao siêu!
Trước đây Thẩm Diệu Quân đưa các trưởng lão ra ngoài, cố Hạc Lâm bế quan, Thấm Diệu Quân vẫn không đến quấy rầy là có thế nhìn ra.
Danh tiếng của cố Hạc Lâm ở bên ngoài, ngoại trừ tu vi Kim Đan đỉnh phong ra, chủ yếu còn là vì thuật luyện đan này.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ.”
Các trưởng lão nhanh chóng cúi đầu.
“Tông chủ, người muốn ra ngoài sao?”
Đại trưởng lão đột nhiên nhìn Thấm Diệu Quân, tò mò hỏi, đương nhiên ông ta đã nghe được Thẩm Diệu Quân nói đế ông ta xử lý mọi chuyện trong tông môn.
Về phần bế quan, có lẽ là không thế trong thời điểm căng thẳng thế này.
Ánh mắt Thẩm Diệu Quân lóe lên, cau mày nói: “Đại trưởng lão cũng muốn can thiệp vào chuyện của bổn tông sao?”
Trong lòng Đại trưởng lão run lên, cúi đầu nói: “Không dám.”
“Các vị trưởng lão lui xuống đi, lập tức triệu tập đệ tử rời đi.”
Thẩm Diệu Quán xua tay nói.
Lúc các vị trưởng lão chuẩn bị rời khỏi đại điện, giọng nói của Thấm Diệu Quân lại vang lên:
“Đúng rồi, Nhị trưởng lão và cổ trưởng lão đều tạm thời ở lại, bổn tông còn có chuyện muốn nói.”
Hả?
Các vị trưởng lão bổi rối liếc nhìn cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão, sau đó lần lượt rời đi.
“Tông chủ, người gọi ta và Lão cổ làm gì thế?”
Nhị trưởng lão và cố Hạc Lâm đi tới trước mặt Thấm Diệu Quân, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Không có gì, lần này đến đế quốc Ly Thủy, bốn tông sẽ đi cùng các ngươi, cũng đã lâu không đến mộ tiên rồi.”
Thấm Diệu Quân nói với vẻ mặt không biểu cảm.
“Hả.” Cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão khó hiểu
nhìn.
Tại sao bọn họ lại không thể tin được lời này của tông chủ nhỉ…
Luôn có cảm giác như đang muốn gặp vị Lục Trường Sinh kia?
“Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì?” sắc mặt Thẩm Diệu Quân trở nên lạnh lùng.
“Không, không có, vậy tông chủ, hai người bọn ta đi triệu tập một số đệ tử Trúc Cơ trước.”
Nhìn thấy Thấm Diệu Quân gật đầu, cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão nhanh chóng rời đi.
“Lục Trường Sinh…”
Thấm Diệu Quân nhìn bóng dáng hai người rời đi, lấm bẩm.
Không biết vì sao, vừa mới nghe cổ Hạc Lâm miêu tả sơ qua, nàng ấy liền cảm thấy Lục Trường Sinh không đơn giản…
Hơn nữa, còn rất không đơn giản.
Cùng lúc đó.
Mạch Ngọc trấn.
Giờ Thìn, ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chậm rãi bước ra từ hậu viện của phủ trấn chủ, trên thắt lưng là một bầu rượu không biết lấy từ đâu, lóe lên một cái rồi lại một cái.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, nha hoàn và nô tài
trong phủ đều sợ hãi, lập tức cúi đầu, sau khi hắn đi ngang qua rồi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, nhìn theo bóng dáng đang xa dần với vẻ tôn kính.
“Tiên, tiên sinh!”
Quốc vương Ly Thủy đang nghị sự cùng các quan viên, liền trong thấy một nam tử y phục xanh không coi ai ra gì lướt qua, bọn họ đều choáng váng.
Sau đó, quốc vương Ly Thủy và đám quan viên cùng Trần Đại Đao vội vàng cúi đầu.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng giống như Trần Đại Đao, gọi Lục Trường Sinh là tiên sinh.
Sẽ có cảm giác thân thiết hơn một chút.
Giờ phút này mọi người đều ngơ ngác, không phải tiên sinh luôn thích ở hậu viện sao? Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài?
“ừm.”
Lục Trường Sinh gật đầu, đi ra khỏi phủ.
Quốc vương Ly Thủy vội vàng nói: “Tiên sinh có cần người đi cùng không?”
“Ta đi dạo quanh trấn, các ngươi tiếp tục đi, không cần quan tâm đến ta.”
Lúc giọng nói truyền đến, Lục Trường Sinh đã biến mất.