Chương 21 Lời nói cứng rắn nhưng mềm lòng, yêu ma bất ngờ xuất hiện
- Trang Chủ
- Huyết Ma Quyết - Lục Trường Sinh (FULL)
- Chương 21 Lời nói cứng rắn nhưng mềm lòng, yêu ma bất ngờ xuất hiện
Chương 21: Lời nói cứng rắn nhưng mềm lòng, yêu ma bất ngờ xuất hiện
Không khí rơi vào im lặng.
Phải quỳ gần hai canh giờ? Cơ thể phàm trần của bọn họ làm sao có thể chịu đựng được, huống chi ánh nắng càng lúc càng gắt…
Quốc vương Ly Thủy trợn mắt, loạng choạng lùi về sau, suýt ngất đi.
Đống Ca thấy thế, vội vàng tiến tới đỡ lấy ông ta.
Nhưng lại bị quốc vương Ly Thủy đấy ra, ông ta thấp giọng quát lên yếu ớt: “Đống Ca, đợi xong ở đây, ngươi xem bổn vương trừng phạt ngươi thế nào!”
Sắc mặt Đổng Ca tái nhợt, cúi đầu không nói một lời.
Đám quan viên cũng ném giận nhìn ông ta.
Đúng là đáng chết!
Thời gian trôi qua, ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Mọi người ở bên ngoài viện đều đã ướt đẫm mồ hôi, điều càng khiến bọn họ khốn khố hơn chính là đầu gối, từ sự đau đớn lúc đầu đã trở nên tê dại.
Trong khoảng thời gian này thậm chí còn có
một số nha hoàn, nô tài đi ngang qua, bọn họ đều rất kinh ngạc!
Đương nhiên bọn họ biết những người trước mặt là ai, nhưng vì biết nên mới cảm thấy khó tin, cho rằng bản thân đã bị mù.
Trong sổ bọn họ có nha hoàn đã từng hầu hạ Lục Trường Sinh khoảng thời gian trước, đầu óc nàng ta càng chấn động mạnh hơn nữa.
“Đều đi khỏi đây cho bốn trấn chủ, hôm nay các ngươi chưa nhìn thấy gì hết!”
Trần Đại Đao nhìn thấy bọn hạ nhân ngơ ngác đứng đó, vội vàng khẽ quát lên.
Đám hạ nhân này thật đúng là muốn chết, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của quốc vương Ly Thủy và đám quan viên còn không nhanh chóng rời đi mà vẫn đứng ngơ ngác ở đó, nếu như quốc vương Ly Thủy thẹn quá hóa giận trách tội xuống, hắn ta cũng không bảo vệ được bọn họ.
Bọn hạ nhân lấy lại tinh thần, vội vàng rời đi với sắc mặt tái nhợt!
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện này, tầm mắt của bọn họ đã bắt đầu trở nên mông lung mơ hồ.
Dưới ánh nắng như thiêu đốt, cơ thế nhanh chóng mất nước, sắp bị phơi nắng đến khô héo.
Hơn nữa lúc này thậm chí còn chưa đầy một
canh giờ…
“Đại, Đại Đao, ngươi quen biết tiên nhân, hay là người đi cầu xin tiên nhân đi, bốn vương… thật sự sắp không được nữa…” Quốc vương Ly Thủy nói với vẻ mặt sắp không chịu nối nữa.
“Đúng vậy, Đại Đao, ngươi đi cầu xin tiên nhân đi, bộ xương già này của bọn ta thật sự sắp không được nữa…”
“Đại Đao, kiếp này bốn quan chưa cầu xin ngươi điều gì, lần này coi như xin ngươi thương xót…” tt 99
Tất cả các quan viên đều lần lượt lên tiếng, càng nói càng thái quá, thậm chí còn có lão quan sắp rơi nước mắt.
Nghe vậy, Trần Đại Đao nhớ tới thái độ trước đó của Lục Trường Sinh, nhất thời hoảng sợ, hắn ta vội vàng xua tay, cười khổ nói: “Quốc vương, hạ quan thật sự không quen biết với tiên sinh, tiên sinh chỉ ở tạm tại đây, ngài đừng làm hạ quan khó xử.”
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên lập tức không làm khó hắn ta nữa, chỉ có thế chịu đựng đau khổ với gương mặt tái nhợt.
“Đại Đao, bổn quan muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nói sự thật.”
Lúc này, Đổng Ca vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng lần nữa.
Trần Đại Đao sửng sốt, gật đầu.
“Mạch Ngọc trấn của ngươi an toàn như vậy… có phải bởi vì vị tiên nhân này không?” Đổng Ca hỏi.
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm về phía Trân Đại Đao.
Trần Đại Đao càng cảm thấy áp lực hơn, cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, hắn ta chỉ đành gật đầu thở dài: “Không sai, sự yên ốn của Mạch Ngọc trấn chính là vì tiên sinh… yêu ma đến đây đều bị tiên sinh tiêu diệt.”
Xì xào!
Mọi người há hổc mồm, trên mặt đày vẻ khiếp sợ!
Toàn bộ, đều bị tiêu diệt?
Phải biết rằng đám yêu ma này ngay cả vị tiên nhân của Thanh Vân Tông trước đây cũng không thể làm gì được!
Quốc vương Ly Thủy há hốc miệng thở gấp, đang định hỏi gì đó thì đột nhiên một giọng nói vang lên trong viện.
“Các ngươi đều đi đi.”
Mọi người sửng sốt một lát rồi đều trở nên vui mừng!
Bọn họ đỡ nhau đứng dậy một cách khó khăn, hành lễ về phía viện rất chỉnh tề.
“Tiên nhân đại lượng!”
Hai ngày sau.
Vô số người dân bên ngoài Mạch Ngọc trấn cũng đã thả lỏng tâm trạng, nụ cười đã lâu không thấy cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt một lần nữa.
Đến Mạch Ngọc trấn này được ba ngày, vậy mà không có con yêu ma nào phá phách!
Tuy rằng điều kiện nơi ở tương đổi đơn sơ, nhưng dân chúng vẫn tình nguyện sống thế này hơn là hoảng sợ và tuyệt vọng khi bị đám yêu ma phá phách.
Mặt trời nhanh chóng lặn xuống, thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày cứ thế trôi qua.
Chỉ là đêm nay dường như đến nhanh hơn lúc trước…
Quân đội đã sớm chuấn bị xong thức ăn, dân chúng bên ngoài trấn tự bưng bát của mình bắt đầu xếp hàng nhận bữa ăn.
Sau khi các gia đình quây quần dùng bữa
cùng nhau, mọi người đều về Têu trại từ sớm.
Đêm nay có hơi lạnh, không thích hợp ở bên ngoài lâu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Giờ Hợi.
Cả trong và ngoài trấn đều hoàn toàn trở nên yên tĩnh, ngoại trừ đám đông binh lính đang tuần tra như thường lệ.
Trong khu rừng phía xa.
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm đang ngồi xếp bằng trên cây, hai ngày qua hai người bọn họ thậm chí còn không di chuyển vị trí.
Đối với tu sĩ như bọn họ mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đừng nói hai ngày, cho dù là hai năm hay mười năm, bọn họ đều có thể chịu được.
Cái gọi là tu luyện, chính là không có thời gian.
Cổ Hạc Lâm từ từ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Đêm nay có vẻ không đúng lắm.”
Đồng Tâm mở choàng hai mắt, kêu lên: “Sư tôn cũng cảm thấy như vậy sao?”
Bùm!
Cổ Hạc Lâm nhướng mày, dùng một chưởng đánh Đồng Tâm ngã xuống gốc.
Đồng Tâm đứng dậy từ trên mặt đất, xoa xoa lồng ngực đau nhức, ngẩng đầu lên nhìn cố Hạc Lâm, tủi thân than thở: “Sư tôn, đồ nhi đã làm cái gì sao?”
Lồng ngực cổ Hạc Lâm phập phồng, hít sâu một hơi rồi nói: “Vi sư không muốn nhiều lời với kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi tự tìm hiếu đi.”
Đồng Tâm gãi đầu, cảm thấy bản thân không làm gì chọc giận sư tôn…
“Sư tôn, đồ nhi….” Đồng Tâm đang muốn hỏi.
Cố Hạc Lâm đột nhiên mở to hai mắt, trầm giọng nói: “Đến ròi!”
Đến rồi? Cái gì đến rồi? vẻ mặt Đồng Tâm đầy khó hiếu.
Vù vù vù!
Đúng lúc này, gió lớn gào thét nối lên!
Những đám mây trên bầu trời đêm đang tụ lại rồi tan biến, cỏ cây trong rừng, thậm chí cả vồ số lều trại ở phía xa đều lắc lư dữ dội!
Một làn sương mù đen dày đặc mang theo gió lớn nhanh chóng quét qua bên ngoài Mạch Ngọc trấn!
Chỉ trong chốc lát, cả trong và ngoài Mạch Ngọc trấn đều náo loạn!
“Cái này, đây là…”
“Đang yên đang lành sao lại đột nhiên nổi gió
lớn?”
“Quân đội cảnh giác! Các phó tướng mang theo binh lính đến bảo toàn bộ dân chúng phải ở yên trong lều, không được ra ngoài!”
Tướng lĩnh lập tức ra lệnh.
Thật không may, gió ở chỗ này quá lớn, số lượng dân chúng cũng quá đông, hoàn toàn không thế tiếp cận toàn bộ bọn họ trong thời gian ngắn!
Rất nhiều dân chúng cảm nhận được động tĩnh, thò đầu ra khỏi lều tìm hiểu, lúc này bọn họ đều sợ hãi, bọn họ đã từng nhìn thấy loại hiện tượng kỳ lạ này, vì vậy những tiếng hét hoảng sợ vang lên, nhanh chóng theo gió lớn truyền khắp Mạch Ngọc trấn!
“Yêu, yêu ma! Chắc chắn là yêu ma! Yêu ma đến rồi!”
“Chúng ta lặn lội đường xa đến đây, tại sao đám yêu ma đó vẫn không chịu buông tha cho chúng ta! ông trời ơi!”
“Cha, nương, con sợ…”
Cùng lúc đó.
Quốc vương Ly Thủy và những người khác trong phủ trấn chủ cũng đã được cảnh báo, bọn
họ nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng đi đến tường chắn trong trấn dưới sự dẫn dắt của Trần Đại Đao và quản gia!
Dưới cơn gió mạnh, bọn họ gần như không thế đứng vững.
Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Xuyên qua màn đêm mù mịt, bọn họ nhìn thấy bên ngoài trấn đang vô cùng hổn loạn, mọi người đều rối loạn.
Đủ loại tiếng kêu hét thê lương vang vọng bên tai.
Vẻ mặt quốc vương Ly Thủy đầy lo lắng, nếu như lúc này xảy ra giẫm đạp thì coi như xong đời, ông ta không còn quan tâm đến thân phận của mình nữa, vội hét lên: “Không được hỗn loạn, không được hỗn loạn!! Chỉ là cơn gió mạnh bất chợt mà thôi! Mọi người không cần phải hoảng loạn!”
“Ha ha ha! Những sinh linh hèn mọn các ngươi, cho rằng đến trấn nhỏ này là có thế thoát khỏi sự tàn sát hành hạ của Hắc Thiệt Yêu tộc sao? Thật sự quá ngu ngốc!”
Lúc này, một tiếng cười âm u dữ tợn vang vọng khắp bầu trời đêm!
Mọi người trong và ngoài Mạch Ngọc trấn
chìm vào im lặng trong giây lát, sau đó rơi vào vực sâu hoảnq sơ!