Chương 20 Thêm nửa canh giờ
Chương 20: Thêm nửa canh giờ
Há?
Quốc vương Ly Thủy cau mày, tất cả quan viên cũng nhìn nhau.
Đổng Ca thấy vậy liếc mắt nhìn sắc mặt quốc vương Ly Thủy, vội vàng đứng ra nháy mắt ra hiệu với Trần Đại Đao ròi quát lên:
“Tiểu Trần à, viện này có gì mà không thế vào? Quốc vương muốn họp sáng ở đây chính là vinh hạnh của ngươi. Ngươi còn không nhanh lui ra! Đừng cản đường quốc vương.”
Trần Đại Đao gật đầu với Đống Ca đa tạ ý tốt của ông ta, sau đó vẫn kiên quyết nói: “Quốc vương, ngài không thể vào đây.”
Đổng Ca khựng lại, thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Sắc mặt quốc vương Ly Thủy lập tức trâm xuống, sau đó đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía trong viện hỏi: “Tại sao?”
Vẻ mặt Trần Đại Đao rối rắm, không có quản gia lanh trí ở bên cạnh, trong lúc nhất thời hắn ta không thể nghĩ ra được lý do thích hợp!
“Chẳng lẽ phủ trấn chủ này của ngươi còn đang che giấu bí mật gì đó? Hôm nay bổn vương nhất định phải vào xem.”
Quốc vương Ly Thủy lạnh lùng liếc nhìn Trần
Đại Đao, sau đó dẫn theo nhóm quan viên đi vào.
Ngày hôm qua ông ta còn cảm thấy trấn chủ Mạch Ngọc trấn này không tệ, có thể trọng dụng, không ngờ hôm nay lại dám phạm thượng!
Lúc Trần Đại Đao lấy lại tinh thần thì đã phát hiện quốc vương Ly Thủy và đám quan viên đã tiến vào hậu viện!
Hắn ta sốt ruột vội vàng lao vào, khẽ gầm lên: “Quốc vương, khỏng thể vào, không thể vào được!”
Quốc vương Ly Thủy đương nhiên nghe được tiếng gầm nhẹ này của hắn ta, nhưng ông ta lại làm như không nghe thấy, thậm chí đã có ý định xử phạt trấn chủ này!
Đúng là rất bất kính!
Nhưng không lâu sau, quốc vương Ly Thủy và toàn bộ quan viên đều dừng bước lại, ngơ ngác nhìn nam tử mặc áo xanh đang câu cá trong đình nghỉ mát.
Cơ thế bất động như một tác phẩm điêu khắc, cảm giác độc lập tách khỏi trần thế xông vào mặt người khác.
Khí chất đó, bọn họ đã quá quen thuộc, khí chất của tiên nhân!
Khí chất này thậm chí còn thuần túy, thanh tao hơn khí chất của tiên nhân trước đây bọn họ
từng gặp!
Lúc này, Trần Đại Đao lo lắng chạy đến bên cạnh Lục Trường Sinh, quỳ xuống run rấy nói:
“Tiên, tiên sinh, tiểu nhân hoàn toàn không thể ngăn cản được mấy người quốc vương… quấy rầy sự thanh tịnh của ngài, tiểu nhân đáng tội chết vạn lần!”
Cả hậu viện chìm trong yên tĩnh.
Quốc vương Ly Thủy và tất cả quan viên đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng nhanh chóng dâng lên sợ hãi!
Bọn họ không phải đồ ngốc, chỉ trong chốc lát đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Giờ phút này trong lòng quốc vương Ly Thủy hận chết tên Trần Đại Đao này!
Không thế vào, không thế vào, cũng chỉ nói không thể vào, nếu như hắn ta trực tiếp nói bên trong có tiên nhân, ông ta cũng không dám bạo dạn tiến vào, càng sẽ không dẫn theo nhiều quan viên như vậy!
Càng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
“Bọn ta tham kiến tiên nhân!”
Quốc vương Lý Thủy vội vàng dẫn đám quan viên quỳ lạy.
Quốc vương Ly Thủy run giọng nói: “Bọn ta
không biết tiên nhân ở đây, cho nên mới náo loạn lớn như vậy tiến vào, cầu, cầu xin tiên nhân thứ tội!”
Trần Đại Đao nhìn quổc vương Ly Thủy giây trước còn cao cao tại thượng, giây sau đã sợ hãi thành như vậy, trong lòng càng lúc càng kính sợ Lục Trường Sinh.
Suy nghĩ muốn tu tiên ở trong lòng vô tình càng trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ là…. dường như hắn ta không có cơ hội.
Nhưng nếu có thế quay ngược thời gian đế hắn ta lựa chọn lại lần nữa, hắn ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống như lần trước!
Hắn ta…. không hối hận.
“Đứng lên đi.”
Lục Trường Sinh nhìn mặt nước, nhẹ giọng nói.
“Tạ ơn tiên sinh!” Trần Đại Đao thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy.
“Tạ ơn tiên nhân!”
Quốc vương Ly Thủy và nhóm quan viên cũng vui mừng, đang chuấn bị đứng dậy….
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt bọn họ trở nên tái nhợt, bọn họ phát hiện ra dù cố gắng thế nào thì hai đầu gối cũng không thể nhấc lên khỏi mặt đất, chứ đừng nói đến chuyện đứng dậy!
“Ta cho các ngươi đứng lên sao?”
Lục Trường Sinh khẽ nói.
Trong lòng đám người quốc vương Ly Thủy run lên.
Quả nhiên là tiên nhân, thậm chí còn chưa cử động mà bọn họ đã bị trấn áp ở đây một cách khó hiểu.
Sau đó càng không dám nói thêm lời nào nữa, sợ lúc này nếu nói sai điều gì thì sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
“Ra ngoại viện quỳ đi, quỳ đủ một canh giờ rồi tự rời đi.” Lục Trường Sinh vừa kéo sào tre vừa nói.
“Tiên nhân đại lượng.”
Thấy tiên nhân không so đo với mình, đám người quốc vương Ly Thủy cảm kích cúi đầu lạy rồi đứng lên, nhanh chóng rời đi, ra ngoại viện quỳ.
Chẳng mấy chốc, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người Lục Trường Sinh và Trần Đại Đao.
“Ngươi cũng nên đi đi.” Lục Trường Sinh nói.
Trần Đại Đao khó xử nhìn về phía ngoại viên một lúc, sau đó cúi người run giọng nói: “Tiên, tiên sinh, để mấy người quốc vương quỳ như vậy, nếu lỡ để người khác nhìn thấy hình như không ổn lắm…. là do ban đầu tiểu nhân không nói rõ với
mấy người quốc vương, là lỗi của tiểu nhân.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh chuyến động, hắn đặt sào tre xuống, nhìn hắn ta một lúc rồi nói:
“Trên đời này, ta không quan tâm là lỗi của ai, ta chỉ biết ai ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của ta đều sẽ bị trừng phạt, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Đồng tử của Trần Đại Đao co lại, hắn ta sợ đến mức vội vàng quỳ sụp xuống.
“Huống chi đây chỉ là một hình phạt nhỏ, nhưng mà ngươi, một phàm nhân như ngươi có tư cách nghi ngờ quyết định của ta sao?”
Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn Trân Đại Đao đang quỳ gối, thản nhiên nói.
Những lời này nói ra vô cùng bình thản.
Nhưng Trần Đại Đao lại cảm thấy bản thân đang mắc kẹt ở nơi sét đánh, toàn thân tê dại, vô cùng kinh hãi!
“Tiên sinh, tiểu nhân nói chuyện không biết giữ miệng, tiểu nhân….”
Trần Đại Đao còn chưa nói xong, Lục Trường Sinh đã quay người nhặt cần câu lên, bình tĩnh nói: “Ngươi cũng đi quỳ cùng với bọn họ đi.”
Trần Đại Đao xấu hố cúi đầu: “Vâng.”
Ngoại viện.
Ánh mặt trời bất đầu trở nên nóng bức.
Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên nhìn thấy Trần Đại Đao cũng đến quỳ cùng với bọn họ thì vô cùng kinh ngạc.
Đầu óc của Đổng Ca luôn rất linh hoạt, lén lút liếc nhìn biểu cảm của quốc vương Ly Thủy, thăm dò qua ánh mắt và lời nói liền biết được quốc vương Ly Thủy đang nghĩ gì, vì vậy ông ta nhìn về phía Trần Đại Đao, thấp giọng nói:
“Đại Đao, sao ngươi cũng đến đây quỳ?”
Nghe vậy, quốc vương Ly Thủy có chút hài lòng, Đống Ca đã hỏi ra những gì ông ta muốn hỏi.
Trằn Đại Đao thấy mọi người đều đang nhìn mình thì nói một cách đáng thương.
“Ngay từ đầu hạ quan đã sai, cảm thấy hố thẹn trong lòng, đặc biệt xin tiên sinh trừng phạt, cho nên mời đến đây quỳ.”
Trần Đại Đao đương nhiên không ngốc, lúc trước hấn ta đắc tội quốc vương, bây giờ có thế nói mấy lời tốt đẹp, tất nhiên sẽ càng nói nhiều hơn.
À, cái này…
Lúc này, quốc vương Ly Thủy và toàn thể quan lại đều cảm động.
Trấn chủ Mạch Ngọc trấn nhỏ nhoi này đúng
là rất chân thành!
Nhưng lòng dạ của bọn họ lại hẹp hòi.
Quốc vương Ly Thủy buồn cười di chuyến đầu gối, tiến đến bên cạnh Trần Đại Đao, vỗ lên vai hắn ta: “Bổn vương không nhìn lầm ngươi, nhưng tại sao ngươi không nói sớm cho bổn vương biết trong phủ của ngươi có tiên nhân sống? Nếu ngươi nói, đương nhiên bổn vương không dám đi quấy rầy tiên nhân.”
Vẻ mặt Trần Đại Đao đầy đau khố: “Quốc vương, có chuyện ngài không biết, từ trước đến nay tiên sinh luôn thích một mình…. ta, ta!”
Nghe vậy, quốc vương Ly Thủy thở dài, lại vỗ nhẹ lên vai Trần Đại Đao, tỏ vẻ bản thân có thể hiểu được.
Quả thật, nếu suy bụng ta ra bụng người thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.
“Ta hiếu rồi!”
Lúc này, Đống Ca đột nhiên gầm lên, vẻ mặt hưng phấn!
Điều này khiến mọi người đều hoảng sợ!
Quốc vương Ly Thủy vội vàng nhìn vào trong viện, sau đó hung tợn nhìn Đống Ca, thậm chí còn tức giận gọi tên ông ta:
“Đổng Ca! Ngươi phát điên cái gì thế? Ngươi muốn hại chết tất cả mọi người sao? Nhỏ giọng
một chút, nếu quầy fây đến tiên sinh thì ngươi cứ chờ chết đi!”
Lúc này Đống Ca mới tỉnh táo lại, mồ hôi chảy đầm đìa, giọng nói run rấy: “Quốc, quốc vương, thần….”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, giọng nói của Lục Trường Sinh từ trong viện đã vang lên:
“Còn tiếp tục ồn ào nữa thì lại thêm nửa canh qiờ.”