Chương 2 Mới đến Mạch Ngọc
Chương 2: Mới đến Mạch Ngọc
Vừa qua giờ Tý.
Lục Trường Sinh tới bên ngoài một thôn.
Lúc này, rất nhiều gia đình trong thôn đã tắt đèn đi nghỉ nhưng vẫn còn vài hộ lấp lóe ánh đèn.
Thôn này nằm khá gần dãy núi.
Nghĩ vậy, Lục Trường Sinh đi vào thôn, thong thả bước tới trước một ngôi nhà vẫn còn sáng đèn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Trong nhà vang lên tiếng bước chân, sau đó “két” một tiếng, cửa được mở ra.
Một bà cụ hai mắt vô thần xuất hiện trước mắt Lục Trường Sinh.
Không đợi bà lão tò mò hỏi, Lục Trường Sinh lập tức cười nói: “Thưa cụ, đã qua giờ Tý rồi, có người tới gõ cửa, cụ không hỏi câu nào đã mở cửa ngay, chẳng lẽ cụ không sợ gặp phải người xấu hay sao?”
Đôi mắt mờ mịt của bà cụ dường như đang nhìn Lục Trường Sinh, bà cụ cười nói: “Thôn này nằm gần núi nên an toàn lắm…”
Lục Trường Sinh mỉm cười, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của bà ây.
“Đã khuya vậy rồi, phải chăng tiên sinh muốn
xin ở nhờ?” Bà cụ cười hỏi.
“Nếu không phiền…”
Lục Trường Sinh còn chưa nói xong, bà cụ đã cười nói: “Đương nhiên là không phiền rồi.”
Vừa nói, bà cụ vừa quay người đi chầm chậm về giường, ngồi xuống mép giường, bàn tay lần sờ đan tiếp món đồ len.
Lục Trường Sinh nhìn bé gái nằm ngủ say trên giường, sau đó đi vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, lặng lẽ xem bà cụ ngồi đan, không hề nói tiếng nào.
Dường như bà cụ biết Lục Trường Sinh đang nhìn bèn cười nói: “Tiên sinh, trong buồng vẫn còn một chiếc giường, tiên sinh có thể vào đó nằm nghỉ, chỉ có điều giường đã cũ rồi nên hơi xập xệ, mong tiên sinh đừng chê.”
“Ta chưa vội đi nằm ngay đâu.” Lục Trường Sinh mỉm cười hỏi: “Sao đã qua giờ Tý rồi mà cụ vẫn chưa đi nằm?”
Bà cụ vẫn đan thoăn thoắt, cười đáp: “Ta muốn đan thêm ít đồ để bán kiếm chút tiền cho cháu gái đi học, buổi tối yên tĩnh, đan sẽ nhanh hơn.”
“Đúng là buối tối thì yên tĩnh hơn so với ban ngày.” Lục Trường Sinh nhìn vào đôi mắt vô thân của bà cụ rồi khẽ nói: “Cụ à, ta muốn hỏi thăm
chút chuyện liên quan tới mộ tiên trên núi.”
Bà cụ chợt ngừng tay, khẽ nói: “Tiên sinh muốn biết gì thì cứ hỏi đi, chuyện truyền thuyết về mộ tiên trên núi thì mọi người đều biết cả, không phải bí mật gì, chỉ e những gì ta nói thì tiên sinh cũng đều đã từng nghe nói cả rồi.”
“Không sao, cụ biết gì thì nói nấy, Trường Sinh xin rửa tai lắng nghe.” Lục Trường Sinh nói khẽ.
“Trường Sinh…” Bà lão lấm bấm, sau đó vừa đan vừa kế: “Khỏng ai biết mộ tiên trên núi có từ bao giờ, mọi người chỉ biết là… Có lẽ đó là nghĩa địa của tiên nhân…”
Lục Trường Sinh im lặng lắng nghe bà lão kể.
“Ta nghe thôn dân nói, từng có người trông thấy nửa đêm có ánh sáng lấp lánh bay về phía mộ tiên rồi biến mất…”
Nói đến đây, bà lão bổng nhiên không nói gì nữa.
Lục Trường Sinh nhìn lại, trông thấy que đan đâm vào lòng bàn tay bà ấy, chảy ra một chút máu.
“Tiên sinh, xin lỗi, đế ta kể tiếp…” Bà lão khẽ lau lòng bàn tay chuẩn bị kể tiếp.
“Cụ à, ta biết vậy là đủ rồi, cụ đi nghỉ sớm đi.”
Lục Trường Sinh nói xong đứng dậy đi vào
trong buồng.
Bà cụ khựng lại rồi mỉm cười, quay người dém lại chăn cho cháu gái.
Trong buồng.
Lục Trường Sinh nằm trên giường, mở to mắt.
Hắn không thu được nhiều tin tức hữu dụng từ chỗ bà lão, có lẽ là vì người phàm chỉ biết có hạn.
Không biết mộ tiên có từ bao giờ thì đương nhiên không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm.
Có điều lúc trước hắn xem chất lượng của những ngôi mộ đó thì ít nhất đã được vạn năm rồi.
Còn chuyện trên trời có ánh sáng lấp lánh bay vào núi rồi biến mất, Lục Trường Sinh không cần nghĩ cũng biết đó là các tu sĩ lui tới nơi này, không liên quan gì tới mộ tiên.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh chậm rãi nhắm mắt lại, hắn không quá nôn nóng tìm hiếu những bí ẩn này.
Thứ hẳn không thiếu nhất… Chính là thời gian.
Hôm sau, mặt trời mọc.
Bé gái ngồi đọc sách bên giường chợt thấy người bà nội động đậy, lập tức xoay người lại, trông thấy bà nội mở mắt ra, cô bé lập tức nhoẻn cười.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của bà lão lại cực kỳ ngạc nhiên, sau đôi chút lóa mắt, bà lão giật mình!
Ngoại hình xinh xẻo của bé gái hiện ra rõ ràng trước mắt bà cụ…
“Bà dậy rồi ạ, để Tiểu Đồng đi múc nước cho bà rửa mặt nhé!”
Cô bé không đế ý thấy biếu cảm của bà lão, nói xong định xuống giường, đi ra ngoài.
“Tiểu Đồng!” Bà lão gọi to.
Cô bé khựng người, xoay người lại, thắc mắc nhìn bà nội, kinh ngạc phát hiện ra bà nội đang nhìn thẳng vào mình, đôi mẳt rất hữu thần, ngân ngấn nước mắt, không còn dại ra như trước đây.
“Bà ơi bà…” Cô bé không dám chắc.
Bà lão đưa tay lên sờ lên khuôn mặt của cô bé, run run nói: “Bà nhìn thấy cháu rồi, hóa ra cháu gái của bà trông như thế này…”
“Bà ơi! Hu hu!” Cô bé nhào vào lòng bà cụ, òa khóc.
Một lát sau.
“Đúng rồi, Tiếu Đồng, trong buồng có một vị tiên sinh, cháu đi gọi hắn dậy rửa mặt đi, bà đi nấu cơm.”
Bà lão mỉm cười nói xong, lập tức phấn khởi đi chuẩn bị.
Hai mắt bỗng nhiên sáng lại, bà lão cảm thấy cuộc đời mình khác hẳn.
Cô bé ngờ vực, trong buồng còn có một vị tiên sinh?
“Bà à, trong buồng làm gì có vị tiên sinh nào?”
Cô bé nhanh chóng chạy ra gọi.
Bà lão đang nấu cơm, nghe vậy dừng tay lại, đi vào trong buồng xem thử thì thấy chiếc giường xập xệ và chăn đệm được gấp gọn gàng.
Không hiểu sao, bà lão lại không kìm lòng được đưa tay lên sờ mắt mình, sau đó lấm bẩm nói:
“Chắc là bà nhớ lầm… Đi nào, đi nấu cơm thôi.”
Lục Trường Sinh đã rời khỏi thôn từ giờ Dần.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì đột nhiên
hắn muốn uống rượu, cảm thấy rất buồn miệng.
Xuôi theo dòng thời gian, chỉ có rượu là có thế mãi mãi làm bạn với hắn.
Buổi trưa.
Một trấn nhỏ xuất hiện trước mắt Lục Trường Sinh, trấn nhỏ này đã cách mộ tiên một đoạn đường…
“Mạch Ngọc trấn.”
Lục Trường Sinh đọc thầm một tiếng rồi đi theo dòng người tiến về phía cửa trấn.
Thế nhưng khí chất nhẹ nhàng như tiên khí trên người hắn khiến hắn như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Không ít người qua đường đều liếc nhìn nam tử áo xanh, tưởng rằng hắn là đại công tử tài học ở đâu tới đây.
Dân chúng như bọn họ vốn không thể có khí chất kiểu này.
Muốn vào trấn thì phải nộp phí, đây là cách đế không ít phủ trấn chủ hoặc phủ thành chủ vơ vét của cải, ngoài ra, việc xây dựng cái cửa này còn giúp giảm bớt số người trong trấn hay trong thành.
Lục Trường Sinh thấy rất nhiều bách tính đều phải nộp năm đồng, chẳng mấy chốc đã tới lượt hắn.
Lục Trường Sinh làm bộ cho tay vào trong tay áo, đang định lấy tiền ra… Thì chợt nghe bảo:
“VỊ tiên sinh này không cần nộp phí vào trấn, mời vào.”
Sau đó, hai thủ vệ gác cửa hơn khom người tươi cười, đưa tay ra hiệu mời vào.
Khí chất của thanh niên này như vậy nhìn là biết người có gia thế rất tốt, trong tình thế không biết lai lịch của đối phương, bọn họ cũng vẫn sẵn sàng nể mặt đối phương một chút.
Đối với phủ trấn chủ thì năm đồng chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.
Huống chi, trấn chủ đại nhân đã dặn dò trước rồi…
Thấy vậy, dân chúng bèn nhìn Lục Trường Sinh bằng ánh mắt hâm mộ. Đổi với bọn họ, dù năm đồng không nhiều nhưng cũng không quá ít.
“Không sao.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh lấy trong ống tay áo bên phải ra mấy đồng xu, bỏ vào tay thủ vệ gác cửa.
Sau đó hắn sải bước đi vào trong trấn.
Thủ vệ canh cửa hoàn hồn, ngấn người nhìn năm đồng trong lòng bàn tay, không thừa, không thiếu, khẽ cười khổ.
Cũng phải, mình tính toán ồn ào đến nỗi người ta cách đây trăm trượng cũng có thể nghe thấv mà.