Chương 17 Hơi có duyên
Chương 17: Hơi có duyên
Chỉ trong chốc lát.
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm mới nhớ ra!
Người đàn ông mặc áo xanh trước mặt không phải là tu sĩ mà bọn họ gặp vào ban đêm ở mộ tiên cách đây không lâu sao?
Tại sao người này lại ở Mạch Ngọc trấn, cố Hạc Lâm lại nhớ tới sức mạnh đáng sợ vừa rồi, sau đó nhìn Lục Trường Sinh ở đây với vẻ mặt lo lắng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, hỏi: “Đạo… đạo hữu, vừa rồi bọn ta đang ở trên không trung, sau đó, sau đó…”
“Đúng vậy, là ta.” Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Shhh!
Cố Hạc Lâm và Đồng Tâm đột nhiên hít một hơi khí lạnh, ánh mắt trở nên run rấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ Hạc Lâm dẫn theo Đồng Tâm đi tới trước mặt Lục Trường Sinh rồi cúi đầu.
“Tiền…tiền bối, Hạc Lâm cả gan muốn hỏi, tại sao ngài muốn gặp bọn ta?”
Giờ phút này, đầu óc cố Hạc Lâm choáng váng, nghĩ đến vẻ mặt của Lục Trường Sinh, trong đầu tràn ngập suy nghp.
Chưa bao giờ nghe nói đến, hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói đến, ít nhất không phải ở Đông Vực, từ khi nào mà một tu sĩ cường đại như vậy xuất hiện ở Linh Trần Tu Tiên Giới.
Chẳng lẽ là một lão quái sống ẩn dật?
“Ngồi đi, uống một chén.”
Lục Trường Sinh khẽ nói, sau đó tự mình ngồi xuống.
“Vâng, đó…đó là vinh dự của Hạc Lâm.”
Đương nhiên, cổ Hạc Lâm không dám từ chối, dù sao tính mạng của ông ta và Đồng Tâm lúc này đều nằm trong tay đối phương.
Đồng Tâm cung kính đứng sang một bên, cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng cay đắng.
Chỉ là đến phá thế tục mà thôi, vậy mà lại xui xẻo gặp phải một vị tu sĩ cường đại đến ngay cả sư tôn cũng không thế chống cự…
Ngoại trừ tông chủ, Đồng Tâm chưa từng thấy sư tôn đối xử với ai cung kính như vậy, người đàn ông mặc áo xanh trước mặt chính là người thứ hai.
“Tiền bối, Hạc Lâm rót cho ngài.”
Cổ Hạc Lâm bình tĩnh cầm bình rượu lên bắt đầu rót rượu cho Lục Trường Sinh, nhưng đôi tay run rẩy lộ ra vẻ rất bất an.
Lục Trường Sinh nhìn bàn tay run rấy của ông ta, mỉm cười: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại hai ngươi.”
Chỉ là nụ cười rõ ràng dịu dàng này rơi vào trong mắt cổ Hạc Lâm vào lúc này lại khiến trong lòng ông ta càng cảm thấy ớn lạnh!
“Đêm đó vốn dĩ không muốn tiếp xúc với hai ngươi, nhưng hôm nay chúng ta lại gặp nhau, đó là có duyên.” Lục Trường Sinh nhấp một ngụm rượu nói.
Cổ Hạc Lâm cười khô khan: “Tiền bối nói chí phải, chí phải.”
Đồng Tâm ở bên cạnh không nhịn được cười, hắn ta chưa bao giờ thấy sư tôn của mình như thế này, ngay cả khi đối mặt với tông chủ.
Lúc này, cảm giác như trong đó có chút nịnh nọt.
Lục Trường Sinh gật đầu, trầm ngâm nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết.”
Cổ Hạc Lâm vội vàng xua tay: “Tiền bối, ngài coi trọng Hạc Lâm quá rồi, ngài hỏi gì thì hỏi, Hạc Lâm sẽ nói hết khỏng giấu giếm!”
Lục Trường Sinh nhịp nhàng gõ đầu ngón tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói: “Nói cho ta biết về Linh Trần giới và mộ tiên.”
Nghe vậy, thân thể Đồng Tâm chấn động, cố Hạc Lâm cũng có vẻ hơi sững sờ, trong mắt mang theo nghi hoặc, nhưng ông ta cho rằng đối phương có thể là một lão quái vật ấn dật lánh đời nên cũng không buồn suy nghĩ nữa.
Lúc này ông ta không có thời gian suy nghĩ những chi tiết khác hay logic không đúng mà nhanh chóng nói: “Tiền bối, Hạc Lâm sẽ giải thích cho ngài!”
Sau đó, Lục Trường Sinh chăm chú nghe cổ Hạc Lâm nói và thỉnh thoảng gật đầu nhẹ.
Cùng lúc đó.
Ngoại viện của phủ trấn chủ.
Quốc vương Ly Thuỷ ngồi trên ghế, các quan viên và thị vệ đứng ở hai bên.
Bởi vì phủ trấn chủ không thế chứa nhiều người, mọi người chỉ đơn giản là tổ chức một cuộc thảo luận ở ngoại viện dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Tất nhiên, Quốc vương Ly Thuỷ có người giúp cầm ô.
‘Tinh hình đóng quân bên ngoài Mạch Ngọc trấn thế nào rồi?” Quốc vương Ly Thuỷ thản nhiên hỏi.
“Bấm quốc vương, tại thời điểm này cả trấn đang hừng hực khí thế, quân đội đóng quân với
kinh nghiệm phong phú, với sự giúp đỡ của quân đội, có lẽ công tác đóng quân của nhân dân sẽ hoàn thành trong đêm.” Quan viên trung niên đứng dậy kính cấn nói.
“Ha ha, tốt, ngoài ra còn phải đào hố xí khô cho dân chúng… tất cả đều phải được đúng hạn. Tối nay để dân chúng ăn khấu phần họ mang đến trước, ngày mai đầu bếp quân đội sẽ nấu một nồi cơm lớn!”
Quốc vương Ly Thuỷ nói tiếp: “Còn phải luôn chú ý canh gác xung quanh!”
“Quốc vương anh minh.” Vị quan trung niên cúi đầu hô lớn.
Tất cả quan viên cũng nhanh chóng cúi đầu.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Quốc vương Ly Thuỷ vẫy tay với viên quan trung niên.
“Quốc vương yên tâm, thần xin cáo lui.”
Sau khi viên quan trung niên rời đi, Quốc vương Ly Thuỷ chuyển sự chú ý sang nhìn Trần Đại Đao, người có chút câu nệ đang đứng ở một bên, cười hiền nói: “Bốn vương chưa từng đến Mạch Ngọc trấn này bao giờ, nhưng lần này, ta khá bất ngờ, không ngờ rằng phong cảnh của Mạch Ngọc trấn này lại dễ chịu như vậy, được ngươi chăm sóc rất chu đáo!”
Trần Đại Đao vội vàng đi ra dưới con mắt của
tất cả các quan viên, quỳ trên mặt đất và cung kính nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của quốc vương, hạ quan không dám nhận.”
Ánh mắt quốc vương Ly Thuỷ khẽ lóe lên, cười nói: “Ngươi tên là gì, ngươi đã giữ chức ở Mạch Ngọc trấn bao nhiêu năm rồi?”
Trần Đại Đao cung kính nói: “Hạ quan họ Trần, tên là Đại Đao. Thần đã nhậm chức tại Mạch Ngọc trấn được hơn năm năm.”
Lúc này Trần Đại Đạo vẫn còn hơi lo lắng, hắn ta chưa từng thấy người có thế lực tối cao của đế quốc Ly Thủy bao giờ!
Nhưng may mắn thay, hắn ta cũng đã giao tiếp với những tiên nhân như tiên sinh rồi, bây giờ đối mặt với vị quốc vương thế tục này cũng không đến mức không chịu nổi.
Trước đây, với tư cách là một trấn chủ nho nhỏ, hắn ta sẽ sợ hãi khi nhìn thấy quốc vương.
Quốc vương Ly Thuỷ nhìn Trần Đại Đao trưng ra dáng vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng: “Ngươi là một trấn chủ không tự ti cũng không kiêu ngạo khi đối mặt với bổn vương, bốn vương luôn chính xác trong việc nhìn người, ngươi rất tốt, có thể trọng dụng”
Trần Đại Đao trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, dù sao hắn ta cũng chưa từng giao
tiếp với quốc vương, cho nên chỉ có thế ngượng ngùng nói: “Quốc vương quá lời rồi, hạ quan sợ hãi.”
“Haha.” Quốc vương Ly Thuỷ mỉm cười nói: “Lần này ở phía đông đế quốc có yêu ma náo loạn, tất cả các trấn đều bị tổn thất nặng nề, nhưng trong Mạch Ngọc trấn của ngươi chỉ có 67 người chết.”
Trần Đại Đao hoảng sợ trong lòng, lập tức cung kính nói: “Bấm quốc vương, hạ quan cũng không biết vì sao, thần từng đoán chuyện này có lẽ liên quan đến vị trí của Mạch Ngọc trấn, nơi này gần với mộ tiên trong truyền thuyết hơn các trấn khác.”
Đây là lời nói mà Trần Đại Đao đã thảo luận trước với quản gia, đây là điều hợp lý duy nhất mà họ có thể nghĩ ra.
Với tính cách không tranh quyền thế của tiên sinh, họ biết rằng tiên sinh không muốn tiếp xúc quá nhiều với quốc vương và các quan viên này.
“Tốt! Ta không ngờ đầu óc ngươi lại nhạy bén như thế! Vậy mà lại nghĩ cùng ý với bản quan.”
Lúc này, Đống Ca đột nhiên đứng dậy, hưng phấn nhìn Trần Đại Đao hô to.
Hắn ta cảm thấy như mình đã tìm thấy tri kỷ!
“Khụ khụ.” Quốc vương Ly Thủy liếc mắt nhìn
ông ta, ho nhẹ.
Thân thế Đống Ca đột nhiên run rẩy, nhớ tới trường hợp lúc này nên vội vàng cúi đầu nói: “Quốc vương tha tội, trong chốc lát thần đã quên mất chính mình, vượt quá giới hạn.”
Quốc vương Ly Thuỷ phất phất tay kêu ông ta lui xuống, cũng không trách gì cả, dù sao lão già này trước kia cũng phát huy tác dụng.
Mà Trần Đại Đao cuối cùng cũng hiểu vì sao Quốc vương Ly Thuỷ lại mang người đóng quân ở Mạch Ngọc trấn, hóa ra lại nghĩ mọi chuyện là như thế này…
Xem ra nguyên nhân hắn ta và quản gia bịa đặt cũng giống như lý do của họ!
Vây thì tốt, vây thì tốt rồi…