Chương 13 Giết chóc
Chương 13: Giết chóc
“Hừ! Tu sĩ cuồng vọng, không biết xấu hố, thăng lên Trúc Cơ kỳ là tưởng mình giỏi lắm à! Còn tiên nhân? Ngươi đã từng gặp tiên nhân sao?”
Ba con Hắc Thiệt Yêu thực sự tức giận đến mức phát điên.
Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy tu sĩ nào vô liêm sỉ như vậy!
Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, quả nhiên trên thế giới to lớn này không thiếu chuyện lạ.
Lục Trường Sinh nhìn ba con Hắc Thiệt Yêu hổn hến, không nói gì nữa mà thản nhiên hất tay áo bào.
Không có linh lực rung chuyển, không có thuật pháp chói mắt khoa trương.
Ba con Hắc Thiệt Yêu lại cứ dừng lại tại chỗ một cách quỷ dị như vậy.
“ơ…”
Ba con Hắc Thiệt Yêu đều ngây ngẩn cả người.
Chẳng bao lâu, tim bọn chúng đập dữ dội, sợ hãi đến mức tròng mắt như muốn lồi cả ra!
Cơ thể… cơ thể của bọn chúng… thực sự
dường như bị giam cầm bởi một lực lượng vô hình và xa lạ?
Điều đáng sợ hơn nữa là lực lượng giam cầm bọn chúng… hoàn toàn không phải là linh lực! Đương nhiên bọn chúng đã từng đối phó với tu sĩ, cũng quen thuộc với linh lực.
Tại sao có thể như vậy…
“Ngươi… rốt… cuộc… là… ai?”
Thủ lĩnh Hắc Thiệt Yêu nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh với vẻ mặt cực kỳ khó coi, hét lên. Nhìn kỹ trong đêm tối, trong mắt nó đã tràn đầy sợ hãi.
Thủ đoạn kỳ dị như vậy… Cho dù có nói với nó rằng người đàn ông mặc áo xanh trước mặt là một lão quái vật Nguyên Anh đáng sợ thì nó cũng sẽ tin!
“Hút máu người đương nhiên phải trả giá.”
Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói xong liền xoay người chắp tay sau lưng bước ra ngoài, biến mất như một bóng ma.
“Hắn có ý gì? Vậy mà lại không giết chúng ta…”
Còn không đợi ba con Hắc Thiệt Yêu mừng rỡ, thế lực vô hình đang giam giữ chúng đột nhiên co lại!
“A!!”
Sau một loạt tiếng hét thê lương, bọn chúng tức khắc biến thành sương máu!
Tiếng hét tê tái cả da đầu đó đã bị toàn bộ Mạch Ngọc trấn nghe thấy!
Người dân đóng chặt cửa, nhiều người co ro trên giường run rẩy.
Đây căn bản không phải là âm thanh mà con người có thể tạo ra…
Đúng, chắc chắn là yêu ma!
Chỉ là tại sao âm thanh đó lại nghe có vẻ đau đớn vô cùng nhỉ?
Trong phủ trấn chủ.
Trần Đại Đao và quản gia ngơ ngác nhìn nhau.
“Trấn, trấn chủ, nghe tiếng gầm đau đớn này, chắc là tiên sinh đã xử lý xong yêu ma rồi phải không?” Ánh mắt quản gia trống rỗng, khô khan hỏi. Lúc này mới bao lâu đâu chứ…
Trần Đại Đao thu hồi vẻ chấn động trong mắt, vung mạnh tay lên nói: “Quản gia, đi! Mang chút rượu ngon tới bái kiến tiên sinh.”
Nói xong, hắn ta vội vàng bước ra ngoài, tình cờ gặp phải trấn vệ trưởng đi đến đang định báo cáo.
“Trấn chủ, vừa rồi ở trong trấn…”
“Hiện tại bản trấn chủ không rảnh, ngươi chờ ở đây trước đi!”
Trần Đại Đao khoát tay chặn lại ngắt lời hắn ta, cũng không ngoảnh đầu lại mà đã đi ra ngoài.
Trấn vệ trưởng bối rối, nhìn về phía quản gia cầu cứu: “Quản gia, cái này…”
“Khụ, trấn vệ trưởng, ngươi cứ chờ đã. Việc trong trấn không vội lúc này. Ta còn có việc khác phải làm, hẹn gặp lại.”
Quản gia cũng nhanh chóng đi ra ngoài, bước đi còn nhanh nhẹn hơn trước.
“Hả? Việc trong trấn không vội?”
Trấn vệ trưởng nhìn bóng lưng Trần Đại Đao và quản gia rời đi mà ngu cả người.
Yêu quái gây chuyện đó các đại ca! Thế này mà còn không vội à?
Hậu viện.
Trần Đại Đao và quản gia hớt hải rón rén bước vào, rõ ràng là đang ở trong phủ mình nhưng lại hành động như kẻ trộm.
Quả nhiên, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy bóng người ngồi khoanh chân trong (Tinh, tức thì khom người bước nhanh tới, vẻ mặt vui mừng.
Quản gia nhẹ nhàng đặt đĩa rượu lên bàn đá.
“Tiên, tiên sinh, đây là rượu tiếu nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài.” Trần Đại Đao cúi đầu cung kính nói, quản gia ở một bên lại càng cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trong lúc nói chuyện, Trần Đại Đao còn khẽ liếc áo bào của Lục Trường Sinh, phát hiện nó rất chỉnh tề, không có một chút vết máu nào, trong lòng không khỏi có hơi căng thẳng.
Theo lý, cho dù tiên sinh là tiên nhân thì khi chiến đấu với quái vật cũng phải chật vật một chút mới đúng. Nhưng thế này là sao…
Lục Trường Sinh mở mắt ra, cách không hút bình rượu trên bàn vào tay, nhấp một ngụm rồi nói: “Mạch Ngọc trấn vẫn như xưa, sau này cũng sẽ như vậy.”
Một chiêu bình thường tuỳ tiện của hắn trực tiếp khiến Trần Đại Đao kinh hãi.
Lấy vật cách không, thủ đoạn tiên nhân!
“À! Khấu tạ tiên sinh!”
Sau khi choáng váng một lúc, Trần Đại Đao tỉnh táo lại nhanh chóng cùng quản gia cung kính bái lạy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.
Câu trả lời đã rõ ràng. Yêu ma đã bị tiên sinh diệt trừ rồi…
“Ta có thể sẽ sống ở hậu viện này của ngươi
một thời gian, ngươi có phiền không?”
Lục Trường Sinh lắc bình rượu, nhẹ giọng nói.
Thân thể Trần Đại Đao run lên, vui vẻ nói: “Không ngại, không ngại! Tiên sinh muốn ở bao lâu cũng được!”
Đây là vinh dự của hắn ta đó.
Nếu có thể, giao phủ trấn chủ cho tiên sinh cũng không thành vấn đề!
Chỉ là phủ chủ trấn chủ dù sao cũng không phải tài sản của hắn ta mà là của đế quốc Ly Thủy, hắn ta không có quyền quyết định.
“ừ, lui xuống đi.”
Lục Trường Sinh nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Vâng…”
Trần Đại Đao và quản gia nhìn nhau rồi đứng dậy, sau đó lại cung kính khom người với Lục Trường Sinh rồi rời đi.
“Phải rồi, để nha hoàn kia cũng rời khỏi hậu viện đi. Ta tự lo được. Bình thường không có việc gì thì đừng làm phiền ta.”
Đột nhiên, giọng nói của Lục Trường Sinh lại vang lên.
Cơ thế Trần Đại Đao khựng lại một chút, rồi
xoay người cung kính nói: “Tiểu nhân rõ rồi.”
Mặt trời lên cao.
“Cái gì? Tiên nhân, các người sắp rời đi à?”
Trong đại điện Ly Thủy, quốc vương Ly Thủy tỏ vẻ nghi ngờ, gấp gáp nói.
Chúng quan viên cũng có vẻ lo lắng.
Lúc này chỉ mới qua một đêm, bọn họ không tin yêu ma đã bị diệt trừ hết, cho dù là tiên nhân nhưng chỉ có chút thời gian như thế, liên tiếp đi đến các thành trấn rồi còn phải trừ yêu thì không kịp nhỉ?
“ừ, đám yêu ma này rất có thực lực… Chúng ta muốn đối phó với chúng cũng khá miễn cưỡng. Lần này trở về tông, chúng ta sẽ báo cáo sự việc với sư tôn rồi mới đưa ra quyết định.”
Đồng Tâm nói rất khéo léo.
Không phải rất có thực lực thì là gì nữa! Nếu không có phù bảo, có lẽ hắn ta cũng đã xong đời rồi.
Lúc này, các đệ tử ngoại môn đều ở bên ngoài không vào, bọn họ sợ quan viên nhìn thấy thương tích và dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ, thế thì mất mặt biết bao.
“Cái này…’
Chúng quan viên hai mặt nhìn nhau, huyết sắc trên mặt biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Yêu ma rất có thực lực? Bọn họ đều là cáo già trong quan trường, biết vị tiếu tiên nhân trước mắt đây tuyệt đối đã nói giảm nói tránh.
Đồng thời lúc này những tiên nhân khác đều không ở đây, điều này cũng rất khả nghi.
Không, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Tiên, tiên nhân, nếu các ngươi rời đi, đế quốc Ly Thủy của ta làm sao bây giờ…”
Quốc vương Ly Thủy bi thương nói.
“Thành Gia Nguyên tạm thời đã ổn định, ba yêu ma ở đó đã bị bọn ta diệt trừ.” Đồng Tâm mím môi trấn an: “Ngươi yên tâm, đợi bọn ta trở về bẩm báo chuyện này, người trong tông nhất định sẽ nhanh chóng ra tay.”
Chuyện đến nước này, Đồng Tâm không tiện làm mặt lạnh, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy áy náy.
Lúc đầu còn muốn đến thế tục vui chơi một chút, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại khó giải quyết đến thế!
Nói xong, Đồng Tâm đột nhiên xoay người đi ra bên ngoài.
“Tiên, tiên nhân! Ngài nhất định phải nhanh lên! Đế quốc Ly Thủy của ta dựa vào tiên nhân cả đấy!”
Thấy vậy, quốc vương Ly Thủy và chúng quan viên vội vàng chạy theo.
“Yên tâm đi, các ngươi cứ làm tốt công tác thống kê số thương vong ở mỗi thành trấn. Đến khi có tiên nhân khác của Thanh Vân Tông đến phải bấm báo tỉ mỉ!”
Cùng lúc đó, Đồng Tâm cũng bước lên thảm bay, các đệ tử ngoại môn đang chờ đợi cũng đỏ mặt lao tới.
Cảnh tượng này tình cờ bị quốc vương Ly Thủy và chúng quan viên đang đuổi theo ra ngoài nhìn thấy.
Bọn họ ngây người.
Hóa ra những tiên nhân này đều đợi ở bên ngoài, chỉ là…
Sao trông bọn họ lại thảm hại như vậy…
Khác một trời một vực với dáng vẻ hăng hái khi đến.