Chương 11 Tiên đế trường sinh
Chương 11: Tiên đế trường sinh
Đám người Đồng Tâm nhảy lên như châu chấu, nhanh chóng đuổi theo Mịch Yêu Linh Bàn đang tăng tốc.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi theo Mịch Yêu Linh Bàn đến góc tây nam của thành Gia Nguyên.
Nơi này tương đối xa xôi, chỉ có mấy hộ gia dinh, lúc này cửa các hộ này đều đóng kín, nhưng đèn vẫn sáng.
Nhìn Mịch Yêu Linh Bàn lơ lửng trong không trung không ngừng run rẩy, Đồng Tâm thấp giọng nói: “Yêu ma hẳn là ở đây, đây là cờ trận, các ngươi nhanh chóng đi cắm chúng vào những vị trí này…”
Nói xong, cờ trận xuất hiện trong tay Đồng Tâm, hắn ta đưa cờ trong tay cho đệ tử, thuận tiện thu hồi Mịch Yêu Linh Bàn.
“Vâng.”
Nghe xong, mấy đệ tử suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng bắt đầu triển khai động tác. Mặc dù bọn họ không hiểu rõ trận pháp, nhưng Đồng sư huynh đã nói cho bọn họ biết phương vị. Chỉ cắm cờ trận mà thôi, vẫn là rất đơn giản.
“Đồng sư huynh thật lợi hại, ngay cả trận pháp cao thâm như vậy cũng có thế nắm giữ.”
Hai nữ đệ tử duy nhất trong đội nhìn Đồng
Tâm với ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói.
Đồng Tâm ra cao ngạo lạnh lùng cười cười, không đáp lại.
Hắn ta liếc nhìn các đệ tử đang cắm cờ, rồi liếc nhìn về phía kia, ánh mắt lóe lên.
ở đây có bách tính, nhất định phải tiêu diệt lũ yêu ma ở thành Gia Nguyên trước khi bùa ẩn thân mất hết hiệu lực.
Hắn ta sẽ không bất cấn, điều mà cổ Hạc Lâm dạy hắn ta nhiều nhất chính là cấn thận chèo thuyền được vạn năm.
“Đồng sư huynh, đã cắm xong cờ trận!”
Chỉ chốc lát sau, có vài đệ tử trở lại chỗ Đồng Tâm phục mệnh.
Đồng Tâm gật đầu, nhìn quét không gian, lấm bấm: “Được rồi, vậy chúng ta lập tức đem những thứ bẩn thỉu lén lút này ra ngoài… Các ngươi lùi lại!”
Lời vừa dứt, các đệ tử vội vàng thối lui, nhìn Đồng Tâm không chớp mắt.
Đồng Tâm lật lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một lá cờ trận, có thể thấy hắn ta đang vẫy cờ một cách rất có quy luật trên không trung!
Trong lúc vẫy cờ, các đệ tử đều kinh ngạc khi thấy những lá cờ trận vốn được cắm ở các vị trí khác nhau đều đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt,
bắt đầu rung lên vang tiếng “vù vù”!
Đột nhiên!
Động tĩnh kịch liệt này đã thu hút sự chú ý của đám yêu ma đang ấn nấp ở đây!
Giây tiếp theo, cửa mấy ngôi nhà ở đây kẽo kẹt mở ra, ba đám sương mù đen lướt ra khỏi đó!
“Đây là ma quái, không phải yêu thú!”
Cảnh tượng này khiến tất cả đệ tử kinh hãi. Bọn họ lập tức nhìn qua cửa vào trong nhà, quả nhiên trong mỗi nhà đều nhìn thấy mấy thây khô nằm trên mặt đất!
Tức thì sắc mặt bọn họ đều hơi thay đổi, dường như trước khi bọn họ tới đây, toàn bộ bách tính ở đây đều đã bị sát hại rồi!
Trong khoảnh khắc ba đám sương đen bay ra nhìn thấy những lá cờ trận run rẩy và phát sáng trên mặt đất, chúng nó tức khắc phản ứng lại!
“Đáng chết! Có tu sĩ mai phục, không biết tu vi của đối phương, rút lui trước!”
Biết bách tích ở đây đều đã chết, Đồng Tâm không còn che giấu nữa mà lộ diện, cười lạnh nói: “Thì ra là ma quái đến gây rối thế tục dưới sự quản lý của Thanh Vân Tông ta, quả là to gan lớn mật! Muốn chạy à? Còn không mau hiện hình!”
Nói xong, Đồng Tâm giơ cao cờ trận trong tay, linh lực được vận chuyển vào, chợt vung lên!
“Khốn trận cấp hai, mở!”
Vù vù vù!
Cờ trận bốn phương rung chuyến ngày càng dữ dội, một lá chắn trong suốt mở ra tại chổ!
Ba đám sương mù đen tức thì dừng lại!
“Khổn trận cấp hai… Chúng ta còn đang thắc mắc là tu sĩ cường đại cỡ nào, hoá ra chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ, ha ha…”
Một đám sương mù đen trong đó cười khặc khặc!
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Tâm hơi thay đổi!
Sau đó, hắn ta nhìn thấy ba bóng người quỷ dị từ trong ba đám sương mù đen xuất hiện, trên đầu bọn họ có một cái sừng dài, miệng toác cực rộng, chiếc lưỡi mỏng màu đen thõng xuống, toàn bộ khuôn mặt đều tối tăm xấu xí!
“Hắc Thiệt Yêu!”
Thân thể Đồng Tâm đột nhiên chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi!
“Hắc Thiệt Yêu… Đồng sư huynh, đó là cái gì…”
Khi chúng đệ tử nhìn thấy sắc mặt của Đồng Tâm thì trong lòng đều có dự cảm không lành.
“Đây là yêu danh của bọn chúng. Hắc Thiệt Yêu là ma quái cấp hai. Ma quái cấp hai có thể
sánh ngang với nhân tu Trúc Cơ sơ kỳ, mà ở đây còn có ba con…”
Đồng Tâm siết chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêm trọng, e rằng hôm nay sợ là khó có thế đối phó.
Có thể sánh ngang với nhân tu Trúc Cơ sơ kỳ!
Sắc mặt của chúng đệ tử nhất thời trở nên hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn ba con Hắc Thiệt Yêu trước mặt!
Xong rồi, xong rồi, trong số bọn họ chỉ có Đồng sư huynh là Trúc Cơ kỳ, còn lại đều là Luyện Khí kỳ, lấy gì mà đánh với ba con ma quái này!
Phải chăng vận may của bọn họ kém cỏi như vậy, con đường tu tiên cứ thế mà kết thúc hay sao…
“Khà khà, tiểu tu của Thanh Vân Tông…”
Lúc này, thủ lĩnh của đám Hắc Thiệt Yêu đổi diện Đồng Tâm nở nụ cười rợn người rồi nói. Ngoại trừ đệ tử Trúc Cơ kỳ cầm đầu, những người khác nó chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bọn họ mới chỉ Luyện Khí kỳ mà thôi.
Đồng Tâm lúc này cũng cảm thấy áp lực như núi đè, nhưng vần bình tĩnh quát: “Không sai, đế quốc Ly Thủy nằm dưới sự bảo vệ của Thanh Vân Tông chúng ta, yêu ma các ngươi mau chóng rút
lui!”
Nhìn thấy khí thế Đồng Tâm tăng vọt như vậy, trong lòng tất cả đệ tử đều dấy lên hy vọng. Chẳng lẽ Đồng sư huynh còn có phương án dự phòng nào sao?
“Hô hô! Buồn cười! chỉ dựa vào ngươi là Trúc Cơ kỳ thôi sao?”
Hắc Thiệt Yêu rõ ràng là không trúng chiêu.
“Ta là đệ tử thân truyền dưới trướng cổ Hạc Lâm chân nhân của Thanh Vân Tông! Mấy tiểu yêu các ngươi phải suy nghĩ cho rõ!” Đồng Tâm hít sâu một hơi báo ra danh hào của sư tôn, cố gắng hù dọa đám Hắc Thiệt Yêu.
Hắn ta nói nhiều như vậy đương nhiên là đế bảo vệ các đệ tử ngoại môn phía sau!
Nếu hôm nay khai chiến với ba Hắc Thiệt Yêu này, các đệ tử Luyện Khí kỳ phía sau hắn ta sẽ khó có thế trốn thoát…
Cổ Hạc Lâm!
Thân hình của ba con Hắc Thiệt Yêu hiến nhiên đều bị chấn động, cho thấy cái tên này cũng mang đến cho bọn chúng một ít áp bức!
Đồng Tâm thấy vậy thì trong lòng vui mừng, nhưng niềm vui nhanh chóng biến mất, bởi vì con Hắc Thiệt Yêu đối diện lên tiếng:
“Không ngờ tên đệ tử Trúc Cơ kỳ như ngươi
cũng có chút địa vị. Đã như vậy thì ta không thể để các ngươi quay về… Ha ha ha ha!”
Sau đó, mọi người nhìn thấy ba con Hắc Thiệt Yêu hóa thành sương mù đen đột ngột bay lên, đánh trúng khốn trận vô hình!
Bùm!
Cờ trận khắp nơi lúc này rung lắc dữ dội!
Tiếng động lớn này vang lên trong bầu trời đêm tĩnh lặng của thành Gia Nguyên, vô số dân chúng ở trong nhà hoảng sợ không yên, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhớ tới mệnh lệnh trước đó của phủ thành chủ, bọn họ chỉ có thể đóng chặt cửa lại, rúc mình trong nhà.
Nhìn thấy thế, Hắc Thiệt Yêu tà ác cười một tiếng, phát động công kích lần thứ hai!
Khoảnh khắc tiếp theo, cờ trận ngã trái ngã phải…
Khốn trận cấp hai đã bị phá dễ dàng như vậy!
“Đồng sư huynh!”
Sắc mặt của tất cả đệ tử kinh hãi, ai nấy đều hoảng sợ nhìn Đồng Tâm.
Sắc mặt Đồng Tâm nghiêm trọng, hắn ta quát: “Các sư đệ sư muội bình tĩnh, sư huynh sẽ tận lực bảo vệ các ngươi! Chiến!”
Các đệ tử nghe vậy, các loại đao kiếm pháp khí xuất hiện trong tay, cắn răng nhìn chằm chằm vào đám sương đen đang tiến về phía mình.
Chỉ là vẻ mặt của họ mang theo sự tuyệt vọng!
Trận chiến sắp nổ ra!
Cùng lúc đó, Mạch Ngọc trấn, trong Tiền phủ.
Ánh đèn mờ ảo, gió âm thổi mạnh, tấm vải trắng che phủ 67 cỗ thi thế trên mặt đất khẽ rung lên.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo xanh lặng lẽ xuất hiện trong sân.
Lục Trường Sinh liếc nhìn những thi thế được bọc vải trắng khắp nơi, trên mặt không có chút cảm xúc nào, sau đó bình tĩnh nói:
“Đi ra đi.”
Trong sân trước phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng lúc này gió trong sân càng mạnh hơn.
“Chỉ là một tiếu yêu mà dám giấu đầu lộ đuôi trước mặt bản đế.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh bình tĩnh nhìn đâu đó trong sân, giọng điệu nhàn nhã.
Quả thực Lục Trường Sinh đã mất đi ký ức liên quan đến mộ tiên, hắn không biết tại sao
mình lại ở thế giới này, không biết vì sao mình lại bị chôn vùi trong cái gọi là mộ tiên, càng không biết chuyện gì đã xảy ra…
Nhưng bất kỳ ký ức nào trong quá khứ không liên quan tới mộ tiên đều vẫn còn trong đầu hắn.
Trước khi bị chôn cất trong mộ tiên, hắn đã là Tiên đế.
Chính là Tiên đế trường sinh, thông thiên triêt địa!