Chương 10 Ngươi muốn tu tiên không
Chương 10: Ngươi muốn tu tiên không?
Cả đình nghỉ mát rơi vào im lặng.
Trần Đại Đao và quản gia quỳ trên mặt đất, cơ thế họ khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, Trần Đại Đao mới gượng gạo nói: “Tiểu nhân biết việc trong trấn không liên quan gì đến tiên sinh, tiên sinh muốn quản hay không hoàn toàn có thế dựa vào tâm trạng của tiên sinh. Chỉ là, chỉ là người dân trong trấn…”
Lục Trường Sinh nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên hắn nói: “Ngươi muốn tu tiên không?”
Trần Đại Đao ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết nói: “Muốn! Muốn! Muốn! Ngay cả trong mơ, tiếu nhân cũng muốn tu tiên.”
“Ta có thể giúp ngươi tu tiên, nhưng đối với đám yêu quái trong trấn này… ta không có cách nào cả.”
Lục Trường Sinh nhìn Trần Đại Đao và thản nhiên nói.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự mừng rỡ trên mặt Trần Đại Đao vụt biến mất, hắn ta nhanh chóng cung kính cười nói: “Tiên sinh, vậy tu tiên này… tiếu nhân không tu nữa, vẫn xin tiên sinh ra tay tiêu diệt lũ yêu quái trong trấn. Tiếu nhân nhất định sẽ lập bài vị cho tiên sinh và cung phụng cả đời.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh khẽ lóe lên, hắn nói: “Ngươi xác định không muốn tu tiên sao? Phi thiên độn địa, thậm chí là thọ cùng trời đất cũng không phải là không thế.”
Trần Đại Đao cười khố: “Tiên sinh, nếu Đại Đao coi thường mạng sống của dân chúng vì lợi ích của bản thân thì bản thân cũng sẽ coi thường chính mình, con đường làm tiên kia cũng sẽ rất ngang trái… cho nên không tu nữa.”
Lục Trường Sinh gật đầu: “Vậy thì tùy ngươi, các ngươi có thể lui.”
Đến cuối cùng tiên sinh vẫn không muốn ra tay sao… Trần Đại Đao và quản gia có chút nôn nóng mà ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trước mắt không còn bóng dáng của nam tử mặc đồ xanh kia nữa.
“Đúng rồi, không cần lập bài vị.”
Đột nhiên, bên tai bọn họ vang lên một tiếng thì thầm khiến cơ thể bọn họ run rẩy kịch liệt, một loại cảm giác hưng phấn không nói nên lời.
Tiên sinh bằng lòng ra tay rồi!
Thành Gia Nguyên, tại cổng thành.
Mười một bóng người thẳng người đón gió.
Bọn họ là đệ tử của Thanh Vân Tông được
phái đến đây.
Đồng Tâm liếc nhìn màn sương mù đen bao phủ cả vùng trời của thành trì, cái mũi của hắn ta khẽ giật, hắn ta nói: “Quả thật có yêu khí…”
“Đồng sư huynh, chúng ta nên làm gì?”
Có đệ tử liếc nhìn thủ vệ ở cổng thành, sau đó trầm giọng hỏi Đồng Tâm.
Trên người bọn họ có dán bùa ấn thân nên thành vệ không thế nhìn thấy bọn họ.
Khóe miệng Đồng Tâm cong lên, hắn ta nói: “Đương nhiên là trước khi bùa ấn thân hết hiệu lực thì tiêu diệt lũ yêu quái, sau đó đi đến thành trì tiếp theo.”
Nói xong, hắn ta nhảy lên bức tường thành.
Chúng đệ tử thấy vậy thì hưng phấn nhảy lên theo.
Cùng lúc đó, trong thành Gia Nguyên, đèn đuốc sáng trưng nhưng không khí trầm lặng, trên đường lớn không có mấy người…
Bởi vì gần đây có rất nhiều người dân chết một cách thần bí, buổi tối khi đi ngủ mọi người cũng không dám tắt đèn, cho dù có ngủ cũng không dám ngủ say, sợ bản thân cứ như vậy mà chết thẳng cẳng.
Bị bao trùm trong sự khủng hoảng này, rất nhiều người dán muốn chạy trốn khỏi thành Gia
Nguyên nhưng thành Gia Nguyên đã bị thành chủ phong tỏa hoàn toàn, vào không được mà ra cũng không được.
Người nào không tuân theo sẽ bị thành vệ bắn.
Lúc trước đã giết một người để làm gương cho những người khác.
Mỗi ngày đều có dân chúng bị chết, nghĩ đến hành động phong tỏa của thành chủ, rất nhiều người dân đã hoài nghi là có yêu quái quấy phá.
Dân chúng càng ngày càng hoảng sợ, trong hoàn cảnh phải chịu loại giày vò này, có lẽ không lâu sau bọn họ sẽ vùng lên phản kháng để lao ra khỏi thành Gia Nguyên.
Phủ thành chủ.
Gần đây thành chủ cũng đang nhức hết cả đầu, thế nên quầng thâm dưới mắt hắn ta rất đậm.
Hắn ta nhìn ánh nến lay động, mệt mỏi không chịu nổi.
Số người dân chết trong thành hiện đã tăng lên bổn trăm và vẫn đang tiếp tục…
Hắn ta cũng phải chịu áp lực rất lớn về thể chất và tinh thân.
Cho đến giờ phút này, hắn ta vẫn còn nhớ rõ những lời ban đầu của cấp trên:
[Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa thành! Chờ tiên nhân đến tiêu diệt lũ yêu quái.]
“Rốt cuộc thì khi nào tiên nhân mới đến… Tinh thần của người dân trong thành đã đến bờ vực sụp đổ, nếu tiên nhân không đến, thành Gia Nguyên sẽ coi như xong đời…”
Thành chủ bất lực lấm bấm.
“Cốc cốc cốc.”
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Thành chủ giật mình, vội vàng nhìn qua tấm vải trên cửa nhưng lại phát hiện không có bóng người… Hắn ta sợ hãi hét lên!
Ngay sau đó hắn ta sửng sốt khi nghe thấy có tiếng nói.
“Ngươi là thành chủ của thành Gia Nguyên đúng không? Lập tức hạ lệnh, cho dù có nghe thấy trong thành phát ra tiếng động gì thì tất cả người dân cũng không được ra ngoài xem.”
Ngoài cửa, Đồng Tâm nói xong và đang định rời đi.
Nghe thấy giọng nói của thiếu niên vang lên ngoài cửa, thành chủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tại sao chỉ nghe được tiếng mà không nhìn thấy người? Đột nhiên, hắn ta như thể ý thức được
điều gì đó, tràn ngập chờ mong hỏi: “Chờ một chút, ngài, ngài là…”
Ngoài cửa, Đồng Tâm mím môi, vẻ mặt xấu hổ nói: “Tiên nhân.”
Nói xong, hắn ta rời đi như thế muốn chạy trốn.
Người khác gọi hắn ta là tiên nhân thì cũng miền cưỡng chấp nhận được, nhưng tự mình nói ra thì thật sự khiến hắn ta thấy vô cùng chột dạ.
Làm gì có tiên nhân nào tự xưng là tiên nhân chứ!
Huống chi, hắn ta mới ở Trúc Cơ kỳ…
“Tiên nhân!” Thành chủ trợn to hai mắt, lập tức phất tay và hô lên: “Người đâu! Truyền lệnh của bổn thành chủ, đêm nay mọi người trong thành đều đóng cửa ở trong nhà, cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được phép ra ngoài, người vi phạm sẽ bị bắn.”
“Vâng!”
“Đồng sư huynh, ngài đã trở lại.”
Chúng đệ tử nhìn thấy Đồng Tâm quay trở lại thì cũng biết được mọi việc đã sắp xếp ốn thỏa.
“ừ.” Đồng Tâm nhìn xung quanh rồi đáp.
“Đồng sư huynh, chúng ta tìm được yêu quái
kiểu gì đây? Chúng ấn nấp trong bóng tối, muốn tìm ra cũng tổn tương đổi thời gian.”
Ngay khi chúng đệ tử đang cau mày không biết nên làm gì tiếp theo thì bọn họ nhìn thấy Đồng Tâm lật bàn tay, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một chiếc linh bàn cố xưa.
Nhất thời khiến mười đệ tử ngoại môn đều sửng sốt, thậm chí có người còn buột miệng nói:
“Linh khí trung phẩm, Mịch Yêu Linh Bàn.”
“Đúng vậy, các sư đệ sư muội rất có kiến thức, đây là Mịch Yêu Linh Bàn mà năm xưa sư tôn ban cho ta.”
Đồng Tâm có chút đắc ý nói.
Lúc này hắn ta cũng có chút phản ứng lại, vì sao sư tôn lại phái hắn ta tới đây mà không phải phái mấy đệ tử thân truyền khác, nhất định có liên quan đến việc hắn ta nắm giữ Mịch Yêu Linh Bàn.
Chúng đệ tử cực kỳ hâm mộ nhìn Mịch Yêu Linh Bàn trong tay Đồng Tâm.
Đây chính là linh khí hiếm có, còn là cấp bậc trung phẩm!
Đối với những đệ tử Luyện Khí kỳ như bọn họ mà nói, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Về phần pháp bảo và linh bảo này lại càng là những giấc mơ xa vời hơn.
Đương nhiên, cho dù có đưa cho bọn họ thì bọn họ cũng không cách nào sử dụng, bọn họ sẽ bị kẹt ở cảnh giới Luyện Khí kỳ.
Bọn họ cũng có một số pháp khí thường được các tu sĩ luyện khí sử dụng, chẳng hạn như đao kiếm côn bổng, thậm chí cả giày và quần áo…
Những pháp khí đơn giản như giày và quần áo đều do tông môn phát, mỗi đệ tử đều có một cái.
Ngoài tác dụng giữ ấm vào mùa đòng và làm mát vào mùa hè, quần áo còn có thể tự động làm sạch, dù lâu ngày không giặt cũng không bị bấn, giày còn có thuộc tính tốc độ.
Phỏng chừng ngay cả một vài sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ giống như Đồng sư huynh cũng không có linh khí trung phẩm ấy nhỉ?
Tuy rằng Mịch Yêu Linh Bàn là một linh khí đặc biệt không có thuộc tính công kích hay phòng ngự, nhưng cũng rất có thể diện.
Đồng sư huynh không hổ là đệ tử mà cổ trưởng lão yêu quý nhất…
Nhìn thấy chúng đệ tử sắp chảy nước miếng ròng ròng, trong lòng Đồng Tâm vô cùng đắc ý, lúc này hắn ta càng cảm thấy có thể diện hơn, không khỏi động viên:
“Ha ha, được ròi, các sư đệ sư muội không
cần hâm mộ, chăm chỉ tôi luyện, sau khi tiến tới Trúc Cơ kỳ thì một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ có được linh khí mà bản thân ao ước.”
“Xin nhận lời vàng ngọc của Đồng sư huynh.”
Chúng đệ tử nhanh chóng ôm quyền khom lưng.
“ừ.” Đồng Tâm gật đầu, ánh mắt dần nghiêm túc, hắn ta nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ tìm xem yêu quái ở đâu… Ta thật muốn nhìn xem yêu nghiệt phương nào dám làm gây tai họa cho đế quốc thế tục dưới quyền quản lý của Thanh Vân Tông chúng ta!”
Vừa dứt lời, Đồng Tâm vận chuyển linh khí trong cơ thế hắn ta, từng luồng linh khí xuyên qua cánh tay của hắn ta truyền vào Mịch Yêu Linh Bàn.
Ngay sau đó, Đồng Tâm buông Mịch Yêu Linh Bàn ra, chỉ thấy Mịch Yêu Linh Bàn lơ lửng trên không trung.
“Bíp bíp bíp”, kim chỉ nam ở giữa linh bàn đang điên cuồng xoay tròn.
Chỉ trong chốc lát, kim chỉ nam chĩa về một hướng, sau đó Mịch Yêu Linh Bàn nhanh chóng bay về hướng đó.
Ánh mắt của chúng đệ tử ngập tràn hâm mộ, bọn họ thầm cảm thán đây đúng là là linh khí, rất
có linh tính.
Hai mắt Đồng Tâm sáng lên, hắn ta khẽ quát:
“Đi thôi. Đi theo Mịch Yêu Linh Bàn.”