Chương 41: Gian tình
Toà tuyên án Lý Phiên Hân phải bồi thường danh dự và nhân phẩm cho Triệu Huyền Vi, công khai xin lỗi trước công chúng và bồi thường thiệt hại chiếm đoạt bản quyền tác phẩm của cô.
Tin tức của những gì phiên toà chỉ mới vừa được tuồn ra ngoài trên mạng xã hội một làn sóng dư luận phẫn nộ đã tràn vào fanpage của Lý Phiên Hân mà chửi rủa, những người ban đầu mèo khóc chuột đồng cảm cho cô ta cũng lặng lẽ xoá bình luận, có lẽ còn đường sự nghiệp của Lý Phiên Hân từ này cũng chấm hết vì chẳng có một nhà xuất bản nào dám hợp tác với cô ta nữa.
Triệu Huyền Vi nhìn Giản Trung Khúc đang nói chuyện với Như Mỹ trước mặt… hoá ra sau khi Như Mỹ nhận được điện thoại của Lý Phiên Hân, cô ấy đã báo ngay cho Giản Trung Khúc… là hắn bảo cô ấy cứ giả vờ đồng ý hợp tác với cô ta, rồi ngay trước tát cho cô ta một cái thật mạnh vào bộ mặt dày kia… từ đầu mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Giản Trung Khúc vậy mà hắn lại không nói với cô câu nào, làm cô lo muốn chết. Nghĩ như vậy khiến trong lòng Triệu Huyền Vi có chút hậm hực… rõ ràng đã nói yêu nhau là phải tin tưởng, không được giấu diếm nhau chuyện gì vậy mà hắn lại giấu nhẹm chuyện quan trọng như vậy với cô… còn giả vờ tấm lòng sâu như biển rộng dịu dàng an ủi cô nữa chứ…
Thấy Giản Trung Khúc và Như Mỹ đã nói chuyện xong, Triệu Huyền Vi mới khẽ cười, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn cô… Như Mỹ.”
Như Mỹ cũng cười nhẹ đáp lại cô:
“Không có gì… đây là việc tôi nên làm thôi mà.”
Trong lúc cả hai còn đang ngượng nghịu không biết nói gì thêm vì dù gì trước đây cả hai cũng là tình địch nhưng mà cục diện nhanh chóng được hoá giải nhờ sự xuất hiện kịp lúc của Giang Dữ Tề:
“Trung Khúc… tôi đi trước đây.”
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Giản Trung Khúc vỗ vai anh, thấp giọng nói.
Giang Dữ Tề khẽ cười gật đầu chào Triệu Huyền Vi mới lịch sự rời đi.
Nhưng vừa bước được ba bước đã bị Giản Trung Khúc gọi giật lại:
“Dữ Tề này… cậu đưa Như Mỹ về giúp mình được không?”
Như Mỹ nghe thấy lời đề nghị của Giản Trung Khúc thì giật mình lắc đầu ngoạy ngoạy xua tay từ chối:
“Không… không cần đâu.”
“Hình như nhà hai người ở cùng một khu phố mà… tiện đường thì giúp nhau thôi.” Giản Trung Khúc nhíu mày vẻ mặt như đang thăm dò thản nhiên nói.
Như Mỹ còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì giọng nói trầm khàn của Giang Dữ Tề đã vang lên sau lưng cô:
“Được…”
Nhìn thấy hai người họ sóng vai nhau rời đi, Triệu Huyền Vi không khỏi thắc mắc liếc nhìn Giản Trung Khúc hỏi nhỏ:
“Anh lại có âm mưu gì vậy?” Cô cảm thấy Giản Trung Khúc không đơn giản là muốn nhờ Giang Dữ Tề đưa Như Mỹ về nhà… vì ai không biết chứ cô thì quá rành cái ánh mắt nham nhở kia.
Giản Trung Khúc híp mắt cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô:
“Em không thấy ánh mắt hai người họ nhìn nhau rất kì lạ sao?”
Hắn dừng lại một chút làm ra vẻ nguy hiểm, nói tiếp:
“Anh quen Giang Dữ Tề nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cậu ta nhìn chằm chằm người con gái nào như thế?”
“Còn Như Mỹ… em không nhận ra cô ấy rất tận lực né tránh ánh mắt của Giang Dữ Tề sao?”
Triệu Huyền Vi nghe xong, cảm thấy những gì Giản Trưng Khúc nói cũng hợp lý, cô gật đầu ậm ừ nói:
“Có gian tình.”