Chương 32: Âm Thủ
Tuyết Phong vác đao trên vai, chậm rãi bước về phía Phiêu Thương, và mấy tên Khai Mệnh cảnh kia, thần thái ung dung hờ hững của hắn, làm bọn họ sợ hãi, tâm thần thắt chặt lại, không ngừng lui về sau, ánh mắt đề phòng nhìn lấy.
Tuyết Phong cười phá lên, châm chọc nói ” Uy phong lẫm liệt khi nảy của các ngươi đâu, làm sao lại giống như con chuột chết một dạng, hahaha “.
Mấy người Phiêu Thương sắc mặt tái xanh, nhưng không thể phản bác hay làm gì, Phiêu Thương liếc mắt nhìn qua bốn tên kia, thần thức trao đổi, hô một tiếng đồng loạt năm người chia nhau mà chạy, nhưng không đợi bọn họ chạy, Tuyết Phong đã tấn công tới.
Người đầu tiên là Phiêu Thương, Tuyết Phong cầm đao chém xuống, tinh khí dồi dào cuồn cuộn, lực lượng đầy mạnh mẽ bao bọc lấy thân đao, khí thế không gì không phá, không gì không chém được, chém thẳng xuống đầu Phiêu Thương.
Phiêu Thương kinh hãi, vội đưa thương lên đỡ, chấn ngang thanh đao, ngăn lại được một đao chém xuống, nhưng hắn không thể thoát được, lực lực lượng một đao vẫn còn, vẫn đang ép xuống hắn, Phiêu Thương cực lực chống đỡ, hắn sấp không chống đỡ nỗi nửa, quay sang nhìn mấy tên Khai Mệnh cảnh kia.
Nhưng mấy tên kia nào chịu giúp hắn, mắt thấy Tuyết Phong nhắm Phiêu Thương đầu tiên, bọn họ nhanh chân chạy đi, mỗi tên một hướng chia nhau ra chạy, mặc kệ Phiêu Thương gặp nguy hiểm, bọn họ cũng không thèm cứu, lo cho tính mạng của mình trước.
Phiêu Thương phẫn hận gào thét ” Một lũ chó chết, nếu ta còn sống tất chém hết các ngươi “.
Tuyết Phong cười cười nói ” E là ngươi không sống được, chịu chết đi thôi “.
Thực Cốt Thương bị chém gãy làm đôi, đao của Tuyết Phong thuận thế chém xuống, đầu của Phiêu Thương bị chém rớt xuống đất, đôi mắt trợn trừng, máu tươi từ cổ chảy ra như suối, nhuộm đỏ cả vùng đất.
Những tên đệ tử xung quanh, thấy mấy tên đầu lĩnh Khai Mệnh cảnh đều chạy trốn, ngay cả thiếu chủ của bọn họ bị chém chết, bọn họ bây giờ như rắn mắt đầu, chạy toán loạn bỏ trốn, bọn họ yếu ớt sao có sức chống cự.
Tuyết Phong cùng ba em họ Cổ điên cuồng chém giết, chẳng mấy chóc hơn trăm tên đệ tử Tố Hồng Phân Đà đã bị giết sạch, cả người bọn họ toàn là máu, có của bọn họ và của địch nhân.
Cổ Ngũ ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi nói ” Chỉ mới giết được một phân đà, tới khi nào mới báo thù xong đây, chỉ trách thực lực chúng ta quá yếu “.
Cổ Lục và Cổ Thất cũng buồn bã, bọn họ vốn lương thiện, sống ẩn trong thôn Cổ Ly, chưa từng giết một mạng người nào, nhưng vi thôn Cổ Ly bị thảm sát, trong lòng bọn họ chỉ có thù hận, bây giờ ra tay giết rất nhiều người, trong lòng bọn họ cảm xúc ngổn ngang, tư vị không thể nói thành lời.
Tuyết Phong đi tới vỗ vai bọn họ, cũng nhỏ giọng an ủi, hắn nói ” Chúng ta còn nhỏ yếu, nhưng chỉ cần cố gắng tu luyện, đến khi chúng ta mạnh hơn, sẽ quay trở lại tàn sát bọn chúng, năm năm hay mười năm, đó chỉ là một thời gian ngắn mà thôi, với lại ta cũng đã diệt hai phân đà rồi, tổng cộng là ba cái phân đà, cũng đã báo thù được một phần rồi “.
Ba anh em họ Cổ sửng người, ngây ngốc nhìn Tuyết Phong, bọn họ dò hỏi lại ” Đừng nói là, một mình ngươi diệt hai phân đà “.
Tuyết Phong gật đầu nói ” Đúng vậy, một mình ta đã diệt hai phân đà “.
– ” Ngươi thiệt bưu hãn a, đã mạnh hơn anh em chúng ta rồi “.
Từ khi nảy gặp lại Tuyết Phong, tới bây giờ hắn đã cho bọn họ, hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, vượt cấp chiến đấu còn chém chết đối thủ, điều này làm bọn kinh hãi, bây giờ nghe tiếp hắn một mình diệt hai phân đà, bọn họ càng khủng hoảng hơn, nhìn Tuyết Phong như nhìn quái vật.
Tuyết Phong phất tay nói ” Được rồi, đừng để ý tới mấy chuyện này, chúng ta đi cướp “.
Cổ Thất giật mình, như nghe lầm hỏi lại ” Đi cướp là cướp cái gì “.
Tuyết Phong giải thích ” Bảo khố của bọn chúng có nhiều kì bảo, đương nhiên là cướp lấy, chứ không lẽ bỏ một đống ở đó “.
Cổ Ngũ lắc đầu nói ” Không được, chúng ta làm như vậy, có khác gì bọn họ đâu chứ “.
Tuyết Phong cười cười, xoa tay nói ” Chúng ta cướp của bọn chúng, nhưng chúng ta không đi giết cướp của người phàm hay nhỏ yếu là được, đằng này bọn chúng là ma đầu, chúng ta lấy cũng chẳng ảnh hưởng gì “.
Nói qua nói lại một hồi, cả ba anh em đều bị Tuyết Phong thuyết phục, bọn họ đi vào phía sau phân đà, nơi bảo khố mà Tố Hồng Đà Chủ cắt bảo vật, có kinh nghiệm lần trước, lần này Tuyết Phong cầm Phong đao dồn hết lực vào, chém điên cuồng vào màn chắn năng lượng.
Vừa chém vừa nhìn ba anh em họ Cổ nói ” Phụ một tay, cầm binh khí đánh mạnh vào, phá màn chắn nay chúng ta mới lấy được bảo vật “.
Nghe được Tuyết Phong giải thích, cả ba anh em không ngần ngại, đều cầm lên binh khí, đánh mạnh tới màn chắn năng lượng, bốn người hợp sức đánh, chẳng bao lâu màn chắn đều bị đánh vỡ.
Bọn họ xong vào bên trong, Tuyết Phong đã từng trải, nên nhìn khung cảnh phía trước cũng không có bao nhiêu chấn động, còn ba anh em họ Cổ thì trợn mắt, tâm thần chấn động không thôi, lần đầu bọn họ nhìn thấy nhiều kì bảo như vậy, nhất thời không thể bình tĩnh được.
Cổ Thất định lực yếu nhất, mê mẩn đến nổi chảy cả nước miếng, tay run run sờ lấy từng món bảo vật, hắn cười ngây ngô nói ” Bảo vật, nhiều bảo vật như thế, haha ta muốn lấy hết “.
Tuyết Phong đi lại tán cho từng tên một cái bạt tai, cơn đau gián tới làm bọn họ tỉnh lại, Tuyết Phong âm trầm nói ” Mau cầm lấy Tụ Bảo Giới, thu lấy hết bảo vật, rồi nhanh chống rời đi, không thể chậm trễ “.
Bọn họ giật mình hoảng hồn lại, nhanh chống cầm lấy Tụ Bảo Giới, cùng Tuyết Phong thu lấy bảo vật, rất nhanh bọn họ đã thu xong, cả bốn người nhanh chống rời đi, chạy ra khỏi Tố Hồng Phân Đà.
Cổ Ngũ quay sang hỏi Tuyết Phong ” Bây giờ ngươi cùng bọn ta về Thập Tự Bang, hay ngươi còn có dự định gì “.
Tuyết Phong nghĩ ngợi một hồi, rồi nói ” Ta đi cùng các ngươi về Thập Tự Bang”.
Hắn nghe Cổ Ngũ kể lại, những người trong thôn còn sống, với Cổ Thúc thúc cũng ở Thập Tự Bang, nên Tuyết Phong muốn quay trở về thăm bọn họ.
Phiêu Miễu Linh Sơn nằm ở hướng bắc, vậy Thập Tự Bang nằm ở hướng nam, đi khoản hơn ngày đường mới tới, bốn người Tuyết Phong bay thật nhanh, tăng hết tốc độ để trở về.
Ở Thập Tự Bang đang chiến đấu kịch liệt, Đại Sơn Chủ Phiêu Hồng dẫn các vị Sơn Chủ và Đà Chủ, tấn công Thập Tự Bang, bên phía Phiêu Miễu Linh Sơn chiếm ưu thế hơn, Thập Tự Bang đang đau khổ chiến đấu, vì cường giả không nhiều bằng Phiêu Miễu Linh Sơn. Ngôn Tình Cổ Đại
Phiêu Hồng cười to ngã ngớn nói ” Lâm An, nếu nàng chịu quy hàng, bản tọa sẽ tha cho bọn một con đường sống, chỉ cần nàng làm nữ nhân của ta, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết “.
Lâm An khịt mủi khinh thường nói ” Nhìn ngươi là ta muốn ói, ở đó mà làm nữ nhân của ngươi, nằm mơ hả”.
– ” Đúng đó nằm mơ hả “.
– ” Hahahha”.
Mấy tên phó bang chủ Thập Tự Bang, cùng nhau cười phá lên, châm lời trêu chọc Phiêu Hồng, bọn họ đều là những người ngạo mạn ngông cuồng, dù là biết bên mình yếu thế, nhưng bọn không sợ còn ung dung trêu đùa.
Phiêu Hồng hừ hừ, khó chịu nói ” Không chịu, vậy thì ta dùng vũ lực, đem nàng bắt về, ngoan ngoãn sẽ không chịu đau đớn gì “.
Lâm An tức giận, ánh mắt lạnh lẽo, nói ” Ngươi chết đi, nói nhiều quá “.
Nàng cầm trường thương đánh về phía Phiêu Hồng, khí thế hung hãn, ra tay liền là toàn lực, tinh khí sát khí bao trùm trường thương, sức mạnh cường bạo, đều tập trung vào từng chiêu thương đánh ra.
Phiêu Hồng cười cười lắc đầu nói ” Nàng không phải đối thủ của ta, đừng chống cự vô ích nữa “.
Phiêu Hồng dễ dàng hóa giải từng chiêu của Lâm An, hắn đã là bát tinh Đăng Thiên cảnh, còn Lâm An chỉ là lục tinh, tuy chênh lệch hai tinh, nhưng cách nhau cả một khoảng rất dài, đến Đăng Thiên cảnh, thì sự chênh lệch càng lúc càng lớn, nên Lâm An rất khó tổn thương đến Phiêu Hồng.
Lâm An đánh ra từng chiêu, thì Phiêu Hồng nhẹ nhàng giải quyết từng chiêu, nhiều lần tấn công thất bại làm Lâm An càng tức giận, nàng điên cuồng thôi động tinh khí, đánh ra một chiêu mạnh nhất.
– ” Vạn Thương Cuồng Phá “.
Trên bầu trời hàng ngàn hàng vạn thanh trường thương hiện ra, mang theo khí thế sắc bén đầy sát phạt, hai mắt Lâm An đỏ ngầu, nàng lâm vào trạng thái cuồng bạo.
Lúc này Phiêu Hồng mới nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng lại, bởi vì chiêu thức này mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm, cẩn thận thì hơn, hắn giơ lên hai tay xoay tròn, tạo ra một vòng tinh khí, mạnh mẽ cường đại, bảo hộ bản thân bên trong, sau đó hắn giơ ra một bàn tay, hiển hóa ra một bàn tay to lớn màu đen.
– ” Âm Thủ “.
Đây là phong hiệu của Phiêu Hồng, Âm Thủ một bàn tay to màu đen, bàn tay phát ra âm khí dày đặc, âm tàn mà lạnh lẽo, truyền ra hơi thở của sự chết chốc, bên trong âm khí, có từng tiến kêu la oán hận, như là có vô vàn sinh linh chết bên trong bị âm khí hút lấy.
Thấy bàn tay to hiện ra trước mặt, Lâm An càng tức giận phẫn nộ, để luyện thành Âm Thủ này, Phiêu Hồng phải giết biết bao nhiêu sinh mạng, cả ngàn vạn sinh mạng cũng không đủ, nàng muốn giết chết Phiêu Hồng, thay cho bao nhiêu sinh mạng trả thù.
Đùng
Ngay lúc này, trên bầu trời hiện ra một ngón tay lớn, một ngón tay màu vàng chứa đựng ành sáng hạo nhiên, đối lập với âm khí âm tàn kia, ngón tay to lớn uy nghiêm thần thánh vô cùng.
– ” Phiêu Hồng, ngươi giết hại quá nhiều sinh mạng, hôm nay phán ngươi tội chết “.
Một thân ảnh đứng trên ngón tay lớn kia, chính là Thiên Chỉ Từ Vân Nguyên, hắn đã đến và xử dụng cả Thiên Chỉ để đối phó, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng, trông như một vị thần quân lâm.
Phiêu Hồng hừ hừ, tức giận nói ” Một tên tiểu bối, mà cũng muốn phán tội ta, không biết sống chết, vậy thì trước tiên giải quyết ngươi “.
Phiêu Hồng đánh Âm Thủ ra, bàn tay màu đen phá không đánh tới, tốc độ nhanh đến kinh khủng, mang theo âm khí tàn bạo đánh tới Từ Vân Nguyên.
Từ Vân Nguyên cũng không chịu thua, hắn đánh ra Thiên Chỉ, ngón tay to đánh tới va chạm với bàn tay lớn kia.
Phiêu Hồng cười to nói ” Một ngón tay, mà cũng muốn so với cả một bàn tay “.
Từ Vân Nguyên âm trầm lạnh làng nói ” Một ngón tay, nhất kích phá vạn thiên, thế gian vô pháp định “.
– ” Ngông cuồng “.
Sức mạnh va chạm vô cùng lớn, khí lãng tản phát ra xung quanh, cả vùng không gian nứt từng khe hở, ánh sáng hạo nhiên xung đột cùng âm khí tàn bạo, hai bên đối nghịch kích liệt chống chọi, sức mạnh tàn phá, cả vùng không gian như muốn bị đánh nát.
Đùng
Sức mạnh bạo nổ, Âm Thủ và Thiên Chỉ vỡ nát, sức mạnh vô cùng lớn, tàn phá xung quanh, cả bầu trời run rẩy kịch liệt, mặt đất cũng lắc lư dữ dội, nhiều ngứời tu vi yếu, đều té lăn lộn trên mặt đất.
Phiêu Hồng bị lực phản chấn, đẩy lùi ra xa, khóe miệng chỉ trao ra một ít máu tươi, còn Từ Vân Nguyên thì phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, Bạch Vân hiện ra sau lưng đỡ lấy hắn.