Chương 3: Mỹ nhân nổi giận
Đánh A Tài xong nàng quay sang nhìn Chung Thiên Lạc,đi từ từ về phía hắn ” Ỷ thế hiếp người, khinh người quá đáng “.
Chung Thiên Lạc thấy Vân khê đi về phía mình,hoảng sợ lùi về sau vài bước ” Vân khê muội muội,muội phải suy nghỉ cho kỹ vì một tên nhóc con mà ra tay với ta,hai ta thế nhưng sấp thành hôn,hai nhà liên hôn nàng không thể ra tay với ta”.
Vân khê sắc mặt lạnh lùng tức giận,nhìn chằm chằm Chung Thiên Lạc nói “Ngươi ta thành hôn,hai nhà liên hôn,mối hôn sự này ta đã đồng ý đâu ngươi đừng tưởng bở,loại người như ngươi ta rất chán ghét nói gì thành hôn với người,hừ”.
Chung Thiên Lạc sắc mặt âm trầm,từ trước tới nay hắn đã để ý nữ nhân sẽ không để duộc khỏi tay,hắn thích Vân khê đã lâu,nhiều lần ngỏ lời nhưng luôn bị từ chói,hôm nay trước nhiều người lại bị nàng từ chối khiến hắn tức giận ” Vân khuê, nàng đừng tự lầm gia gia ta hôm nay đã tới Bạch gia cầu,chẳng bao lâu nàng sẽ gả cho ta thôi,haha”.
Chán ghét sự đểu cán này của Chung Thiên Lạc,Vân khê không thèm nói nữa,dứt khoát giơ tay đánh ra một chưởng,một chưởng này thẳng hướng Chung Thiên Lạc mà đánh,bị đánh bất ngờ Chung Thiên Lạc sợ hết hồn,nói về đánh nhau hắn không am hiểu,nên vội đưa hai tay chắn trước người đỡ chưởng ấn.
Ầmm
Vân khê thấy lấy hai tay để đỡ chưởng ấn thì khinh thường “Ngu ngốc hết nói nổi “.
Chung Thiên Lạc bị đánh bay đập vào vách tường,tiếng xương cốt vở nát lên,phun ra một bụm máu sắc mặt tái nhợt,khí tức không ổn định, A Tài vội chạy tới cho hắn uống một viên đan dược, giúp hắn vận công,ổn định thương thê,xem như giữ được một mạng, sự bá đạo của Vân khê khiến cho người xung hoảng sợ,mồ hôi chảy dài,bọn họ âm thầm rùng mình.
– ” Hồi nảy may là không nói chuyện quá lố,lở chọc giận Vân khê tiểu thư,chắc bị nàng một chưởng đáng thành vũng máu”.
Một tên thanh niên đứng cách đó không xa lên tiếng nói,hắn củng là người lúc nảy cười nói tiếp vân khuê đi vào trong hàn văn lâu,giờ thì mặt hắn xanh mặt,nghỉ tới mà sợ.
– ” Đúng vậy a,ta mới chỉ hướng nàng cười một cái,vẫn chưa kịp nói gì “.
Một người khác cũng theo thanh niên kia nói,sắt mặt của hắn chắng tốt hơn là mấy,hắn là phàm nhân,nào có cách chống cự lại Vân khê.
– ” Nhưng mà các ngươi không thấy có một điểm lạ hay sao “.
một người từ xa đi tới đứng bên cạch thanh niên phàm nhân,người này mày rậm mặt thô,góc cạch rõ ràng dáng vẻ phong trần,tầm hơn 30 tuổi,hắn chính là đại thiếu gia Từ gia Từ Vân Nguyên.
Tên thanh niên phàm nhân nghe vậy thì quay sang nhìn Từ Vân Nguyên,nghi hoặc hỏi ” Vị đại ca này ngươi nói có một điểm lạ là lạ chỗ nào “.
Từ Vân Nguyên liếc sang Tuyết Phong đang ngồi chữa thương hắt cầm nói ” không phải khi nảy hắn trêu đùa Vân khê tiểu thư hay sao,nàng có tức giận đau ta nói có đúng hay không “.
Tên thanh niên phàm nhân này,ngẫm nghỉ lời Từ Vân Nguyên,nói cảm thấy đúng ngạc nhiên nói ” Đúng a Chung Thiên Lạc nói muốn cưới Vân khê tiểu thư bị nàng một chưởng đánh xém chết, còn Tuyết Phong củng nói nhưng hắn vẫn còn sóng nhăng răng a”.
Từ Vân Nguyên nở nụ cười vì thanh niên bắt trúng trọng tâm,hắn khoát vai thanh niên này ám muội nói ” Vậy ngươi nói xem điều này nói lên ý nghĩa gì “.
Thanh niên kia nghỉ ngợi suy ngẫm,bỏng nhiên trợn to mắt la lên ” Vân khuê tiểu thư thích Tuyết Phong “.
Từ Vân Nguyên càng vổ vai thanh niên này cười nói ” Chính xác a,nếu không Tuyết Phong hắn làm sao còn sống,ngươi đúng không “.
Thanh niên chợt miệng nói” Đúng a”.
Nhưng vừa nói xong thì giật bắn người,cả người cứng ngắt,cảm giác cả người có một luồng khí lạnh đảo qua, như là hơi thở tử vong, thanh niên này cả người mồ hôi tuôn ra,hắn hoảng sợ biết là mình đả nói bậy,biết hơi thở tử vong là của ai,hắn run rẩy cả người quay sang Từ Vân Nguyên khổ sở nói ” Vị đại ca này,ngươi hại ta rồi “.
Từ Vân Nguyên sắt mặt nghiêm lại,trịnh trọng nói ” Ây,lời là ngươi nói,ta không hề bắt hay ép ngươi nói,sao lại bảo ta hại ngươi,dở hơi à”.
Nói xong Từ Vân Nguyên phủi tay áo bỏ đi.
Thanh niên này mặt không còn chút máu đau khổ ;” ngươi…”.
Hắn nói không câu thì quay sang Vân khê quỳ xuống cầu khẩn nói ” Vân khê tiểu thư tha lỗi a,ta chỉ lở lời không phải cố ý nói xấu tiểu thư,ta còn mẹ già vợ con trong lo,tiểu thư tha cho ta một mạng a”.
Vân khê vốn muốn tính sổ hắn,nhưng nghe hắn nói nàng không đành lòng,dù sao hắn là phàm nhân nàng là người tu hành sao có thể ức hiếp hắn được,đành phắt tay bảo hắn đi đi,
Thanh niên kia như được đại xá,mừng rỡ chấp tay cảm ơn Vân khê,sau đó co chân lên mà chạy không dám dừng lại.
Vân khuê nhìn Từ Vân Nguyên hắn trở nên lạnh lùng đi về phía từ vân nguyên ” Ta chưa kím ngươi tính sổ,ngươi lại tự mò tới hừ hừ “.
Từ Vân Nguyên vẩn nở nụ cười,chắp hai tay sau lưng ung dung ưu nhã nói ” Vân khê muội muội,lâu ngày ngày không gặp vừa gặp là hùng hổ dọa người,muội xem dáng vẻ như vậy ai mà dám cưới muội đây “.
Vân khê lạnh lùng nhìn hắn,sắt mặt không cảm tình nói ” Có ai cưới ta hay không,không cần ngươi bận tâm, cũng không có tới lược ngươi đâu “.
Từ Vân Nguyên đang cười nghe vậy thì nghiêm lại nói ” Ây,riêng muội ta từ chối nhá,nữ nhân như muội vừa hung dữ vừa cọc tính,ta mới không thèm”.
Vân khê nhếch mép cười khinh,giơ tay lên muốn đấm Từ Vân Nguyên,Từ Vân Nguyên thấy nàng thủ thế thì nhảy dựng lên lùi về sau vài bước giơ tay thủ thế,cảnh giác nhìn Vân khê ” Nè è quân tử động khẩu bất động thủ,đừng hở chút là động tay động chân như thế chứ “.
– ” hừ hừ Ta đâu phải quân tử,quản làm gì”.
Trúc lão từ quầy hàng chậm rải đi tới,nhìn hai người bọn họ lão hoài niệm ngày tháng khi còn trẻ,bây giờ thì già rồi,vẫn không cuồn nhiệt được như tuổi trẻ:” nhìn các ngươi ta nhớ tới ngày ta còn trẻ,cùng bằng hữu ngao du bát phương, khinh cuồn thiên hạ bây giờ chỉ hồi ức,huynh đệ của đều đã chết chỉ còn mỗi ta “.
Tuyết Phong đi tới thấy Trúc lão u buồn,vỗ vỗ lưng lão,Trúc lão quay lại nhìn tuyết phong lão mĩm cười,1 đời lảo không vơ không con,lão xem Tuyết Phong như cháu trai của mình,lão vuốt đầu Tuyết Phong ánh mắt yêu thương.
Từ Vân Nguyên đi tới bên cạnh Trúc lão, mĩm cười thâm ý nhìn bộ dáng là biết đang mưu tính cái gì đó ” Trúc lão bây giờ ngươi không phải còn bọn con sao,người đâu phải một mình,ngày nào con củng tới thâm người,bầu bạn cùng người “.
Trúc lão quay sang nhìn hắn,cười to vỗ 1 bàn tay vào sau gáy của hắn nói ” Nhóc con đừng tưởng ta không biết ngươi luôn đánh chủ ý với Ô Tước Kiếm của ta, nếu ngươi chăm chỉ tu hành có một ngày ta giao nó lại cho ngươi, nhưng ngươi nên bớt đi Túy Xuân Viện đi, ảnh hưởng việc tu hành “.
Từ Vân Nguyên gật đầu lia lịa,cười tươi rạng rở, hắn mong muốn thanh Ô Tước Kiếm này lâu rồi chỉ là Trúc lão vẫn không truyền lại cho hắn,bây giờ được Trúc lão đồng ý hắn đương nhiên vui mừng,Ô Tước kiếm là một thanh bảo kiếm vô cùng lợi hại, sắt bén,được dùng thân thể Ô Tước luyện thành.
Trúc lão quay sang nhìn Tuyết Phong, lấy ra một thanh đao, đao này nhìn qua không khác gì đao bình thường,không có đao khí tiếc ra,hàn quang nội liểm,không có hoa văn đại đạo,chỉ có hai chữ Liệt Không.
Trúc lão giải thích nói ” Đây là liệt không đao, dùng Hư Không thiết kim luyện thành,sắt bén vô cùng cực kì mạnh mẽ,ngươi đừng cảm thấy nó bình thường mà khinh thị,sự mạnh mẽ của nó khi ngươi chiến đấu cùng địch nhân,ngươi mới cảm nhận được sự cường đại của nó,liệt không đao từng được thiên chiếu hào quang khắp các thiên vực,chém giết cường giả vô sốc,những cường tộc nghe tới liệt không thì củng sợ hãi,nay ta giao nó cho ngươi đừng làm nhục danh nó “.
Trúc lão đưa Liệt không đao cho Tuyết Phong, Liệt không đao là thanh đao bầu bạn cả đời với bằng hữu của lão,năm xưa vị bằng hữu kia bị cường địch giết,thanh đao này lão vẫn luôn bảo quản thay bằng hữu của lão,nay đưa cho Tuyết Phong,muốn có người kế thừa củng không muốn nó ngủ quên mãi trong năm tháng.
Tuyết Phong nhận lấy Liệt không đao,thanh đao rất nặng nhưng Tuyết Phong dùng sức vẫn có thể rinh nổi đánh vài đường đao,hắn cảm thấy thanh đao này rất hợp với hắn,vô cùng vừa tay thu đao hướng Trúc lão trịnh trọng nói ” Trúc lão yên tâm,con sẻ không làm uy danh Liệt không đao,con sẻ một lần nửa đem Liệt không đao được thiên chiếu hào quang,chém tới thiên địa đều phải sợ hãi”.
Trúc lão đối với Tuyết Phong vô cùng hài lòng,mĩm cười gật đầu bởi vì đánh giá tích cách Tuyết Phong rất thích hợp với Liệt không đao,còn không lão sẻ không đem nó đưa nó đem ra ánh sáng 1 lần nữa.
Vân khê đi lại gần Tuyết Phong,mĩm cười cân dặn hắn ” Tiểu Tuyết Phong ngươi phải cố gắng tu hành,ta chờ ngày ngươi độc tôn thiên địa “.
Giờ này Vân khê trong vô cùng diệu dàng điệm đạm,nào có dáng vẽ bạo nổi hung dữ khi nảy,cứ như hai người vậy,Từ Vân Nguyên đứng kế chép miệng,hắn quá quen với tích cách thất thường này của Vân khê,nên chẳng lạ gì.
Tuyết Phong gật đầu chững chạc nói ” Vân khuê tỷ yên tâm,sẻ có một ngày ta độc tôn thiên địa này,rồi đưa tỷ đi ngao du chư thiên thế giới “.
Vân khê mĩm cười nói ” Được ta chờ ngày đó, nhưng bây giờ trở đi ngươi không được cùng Từ xấu xa đi tới Túy Xuân viện,nơi đó chẳng tốt lành gì đâu “.
Từ Vân Nguyên nghe thế thì nhảy dựng lên,tức giận chỉ Vân khê nói ” Nè Vân khê là tiểu tướng công của muội nài nỉ đồi ta dẫn đi Túy Xuân viện chơi cho biết,nghỉ tình huynh đệ ta dẫn hắn đi bây giờ quay lại đỗ lỗi cho ta,muội có còn nói lý sao “.
Vân khê dỏng dạc nói lại ” Tiểu Tuyết Phong tuổi còn nhỏ làm sao biết Túy Xuân viện là nơi như thế nào, làm sao hắn có gan đi tới nơi đó, không phải họ từ ngươi dụ dỗ thì còn ai “.
Tuyết Phong nghe vậy củng xen vào nói” Đúng vậy a, Từ đại ca là ngươi dụ dỗ ta đi vào,ta không hề biết nơi đó như thế nào,huynh nói nơi đó rất vui cho nên ta mới đi,nào ngờ nơi đó lại là nơi như vậy,Từ đại ca ngươi không nên đổ hết lỗi cho ta,Vân khê tỷ ngươi phải tin ta”.
Vân khê nghe Tuyết Phong nói thế thì chắc chắn,quay sang nhìn Từ Vân Nguyên nói ” Đấy tiểu Tuyết Phong không biết nói dối,hắn nói ngươi làm thì chính là ngươi “.
Nói xong quay sang nhìn Tuyết Phong gật đầu,ý bảo ta tin ngươi,Trúc lão đứng bên thì cười khoái chí vô cùng vui vẻ.
Từ Vân Nguyên tức giận chỉ Tuyết Phong và Vân khê nói ” Tiểu Phong tử,Vân khê muội muội, hai người các ngươi chưa thành thân đã thông đồng với nhau các ngươi được lắm,ta nhớ kỹ ngày sau sẻ cùng các ngươi tính sổ,ta không rảnh cùng các ngươi chơi đùa,ta đi tu luyện đây “.
Nói xong Từ Vân Nguyên quay người rời đi, chưa được vài bước thì tiếng của Vân khê truyền tới ” Nhớ là đi tu luyện đấy,chứ đừng tu ở Túy Vuân viện “.
Từ đắng truyền tới tiếng cười to của Tuyết Phong và Vân khê,hai người trêu chọc Từ Vân Nguyên cảm thấy rất vui vẻ,và thoải mái còn Từ Vân Nguyên thì tức giận vô cùng bước đi càng nhanh hơn.
Từ Vân Nguyên đã đi xa, Vân khê dừng cười, quay sang nhìn Tuyết Phong nói ” Tiểu Tuyết Phong ngày sau ngươi phải thật cẩn thận,Chung Thiên Lạc là kẻ âm hiểm độc ác,chuyện hôm nay hắn nhất định không bỏ qua,hắn sẻ không dám làm gì ta nhưng hắn sẻ nhắm vào ngươi,ngươi phải đề phòng hắn nghe chưa”.