Chương 24: Đau khổ chiến đấu
Với thực lực của Tam Nhãn Thiên Hồ, hắn đương nhiên phát hiện ra Tiểu Ô Quy rồi, chỉ là tiểu Ô Quy cũng là yêu thú, lại có tu vi nhất giai yêu thú, quá nhỏ yếu nên hắn cũng chẳng quan tâm tới, mặc cho tiểu Ô Quy trốn đi.
Tuyết Phong nghe vậy thì nghiến răng nói ” Con rùa nhỏ, vừa thấy nguy hiểm liền bỏ trốn, ngươi được lắm một lát sẽ không cho ngươi ăn thịt nướng “.
Tuyết Phong hậm hực bực bội, đang đánh nhau với Độc Giác Thiềm Thừ, thì tự nhiên lại lồi ra thêm một con cáo lớn còn mạnh hơn, điều này làm hắn khó chịu tức giận, mà quay sang thì thấy Tiểu Ô Quy trốn đi, càng làm ngọn lữa tức giận trong lòng hắn bùng cháy lên.
Tuyết Phong nhíu mày nói ” Ngươi là ai, mau báo tên đi tiểu gia không giết kẻ vô danh “.
Tam Nhãn Thiên Hồ cười cười nói ” Khá khen cho dũng khí này của ngươi, nhưng mà ngươi muốn giết ta, sợ là ngươi không có bản lĩnh đó, nhớ kỹ ta là Tam Nhãn Thiên Hồ “.
Tuyết Phong nở nụ cười đầy tà khí nói ” Đánh rồi mới biết, mạng của tiểu gia cũng không dễ lấy đây”.
Nói xong hắn cầm Phong đao chém tới Tam Nhãn Thiên Hồ, tốc độ nhanh tới cực hạn vì hắn biết Tam Nhãn Thiên Hồ cao hơn hai đại cảnh giới, cho nên vừa khi ra tay hắn thi triển toàn lực, khởi động Đại địa tinh thể thuật tới mức cao nhất, tinh lực cuộn trào như bão táp phát ra.
Hắn không dám lơ là, chỉ sơ ý là sẽ mất mạng ngây, tay cầm Phong đao chém thật mạnh, đao khí lăng thiên mạnh mẽ vô cùng, đao ảnh to lớn chém tới Tam Nhãn Thiên Hồ.
Tam Nhãn Thiên Hồ mĩm cười nói ” Ngươi rất mạnh, nhưng mà như thế vẫn không đủ, ngươi giết nhiều thủ hạ của ta, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi “.
Tam Nhãn Thiên Hồ đạp móng vuốt về phía trước, va chạm với đao ảnh to lớn kia, một kích va chạm đao ảnh vỡ nát, Tam Nhãn Thiên Hồ cũng chẳng hề hắn gì, nhưng Tuyết Phong bị lực phản chấn đánh bay ra xa, phun ra một bụm máu.
Loạng choạng đứng dậy, nếu không phải hắn có Đại địa tinh thể thuật hộ thể, thì sợ là một kích vừa rồi hắn sẽ bị thương nặng, ánh mắt âm trầm nhìn Tam Nhãn Thiên Hồ, tên này rất mạnh hắn không phải là đối thủ, nhưng mà có thể mượn Tam Nhãn Thiên Hồ rèn luyện một phen, tìm thời cơ thích hợp rồi chạy.
Tam Nhãn Thiên Hồ cười to nói ” Làm sao, mới một chiêu mà đã sợ rồi sao “.
Tuyết Phong lau đi vệt máu trên miệng rồi cười tươi nói ” Sợ, ngươi cũng xem thường tiểu gia ta quá, mới một chiêu chưa thấm, đánh tiếp “.
Hắn cầm Phong đao chém liên tục, hắn không dùn Bá Thiên đao kỹ, chỉ đơn thuần chém ra vài đao, mang theo đao khí trùng thiên chém tới Tam Nhãn Thiên Hồ mà thôi.
Tam Nhãn Thiên Hồ xe dịch thân ảnh, đánh ra vài bộ móng vuốt đem mấy cái đao ảnh đánh nát, rồi cuồng tiếu nhìn Tuyết Phong nói ” Ngươi chỉ có nhiêu đó thực lực thôi sao “.
Tuyết Phong nhếch mép, ta khí nói ” Yên tâm, sẽ không để ngươi thất vọng “.
Tuyết Phong đem tử khí cùng đại đị chi khí kéo ra khỏi cơ thể, xoay tròn trên thanh Phong đao hai màu vàng tím quấn quanh trên thân đao, lần này Tuyết Phong dùng tinh lực ổn định hai khí lại, yên ổn xoay đền trên thân đao.
Cầm đao giơ lên cao, Tuyết Phong xoay người hai vòng rồi chém mạnh về phía Tam Nhãn Thiên Hồ, đao ảnh mang hai màu vàng tím chém tới, không phát ra khí thế cuồng bạo, hay đao khí trùng thiên gì cả, rất yên tĩnh chỉ một hình bóng đao ảnh với tốc độ nhanh chém tới mà thôi.
– ” Phân Giải “.
Con mắt giữa trán của Tam Nhãn Thiên bắn ra một đạo ánh sáng màu hồng nhạt, đem đao ảnh kia của Tuyết Phong chặn lại, rồi nhẹ nhàng đem hai đạo khí kia hóa giải đi, không tốn một chút sức mà có thể dễ dàng giải quyết chiêu thức mà Tuyết Phong toàn lực đánh ra.
Tam Nhãn Thiên Hồ, ba con mắt không phải là đồ trang trí, mỗi con mắt có một loại thần thông khác nhau, con mắt chính giữa có thần thông phân giải, nên kia hắn dùng chiêu này thì chiêu thức có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị hóa giải.
Một chiêu thất bại, Tuyết Phong nhíu sát chân mày, lần này gây go rồi con cáo lớn này quá không tầm thường, muốn đánh thắng hắn e là khó a, nếu không đánh thắng thì hôm nay không có thịt ăn rồi.
Vẫn chưa ra tay, Tuyết Phong còn đang nhìn chăm chăm Tam Nhãn Thiên Hồ, hắn muốn đánh giá Tam Nhãn Thiên Hồ thật kỹ.
Con cáo này cũng giống như Độc Giác Thiềm Thừ, không mạnh về thân thể thế mạnh của Tam Nhãn Thiên Hồ là ở ba con mắt, nhưng mà muốn tiếp cận được thân thể của Tam Nhãn Thiên Hồ thì không dễ dàng.
Suy nghĩ một hồi thì hắn rõ một điều, nếu tránh được ba con mắt của Tam Nhãn Thiên Hồ, tiếp cận được thân thể của nó và tấn công, nếu làm được như vậy thì hắn sẽ có cơ hội chiến thắng.
Tuyết Phong di chuyển thân mình, triển khai tốc độ đến cực hạn, hắn không cầm Phong đao tấn công nữa, mà là chạy vòng vòng quanh Tam Nhãn Thiên Hồ, nắm thời cơ hắn chạy nhanh về phía thân thể của Tam Nhãn Thiên Hồ.
Nhưng Tam Nhãn Thiên Hồ làm sao cho hắn cơ hội, chiếc đuôi to lớn đánh thẳng về phía Tuyết Phong, lực đánh của chiếc đuôi rất mạnh, Tuyết Phong vội chặn hai tay trước ngực để đỡ lấy, hắn bị lực đánh mạnh mẽ của chiếc đuôi đánh bay ra xa, hai cánh tay của hắn tê dại có chút run run.
Nhưng dù vậy hắn cũng không dừng lại, tiếp tục chạy thật nhanh xoay vòng vòng quanh Tam Nhãn Thiên Hồ, lần này hắn sẽ cẩn thận hơn, nhấm được thời cơ hắn sẽ cho con cáo này biết mùi đau khổ.
Tam Nhãn Thiên Hồ nhìn Tuyết Phong chạy quanh thân mình, nó cười cười như nhìn kẻ ngốc vậy, nảy giờ hắn chỉ chơi đùa mà Tuyết Phong lại muốn đánh bại nó thật.
Nhưng vào chính lúc này Tam Nhãn Thiên Hồ giật mình, Tuyết Phong đã vòng ngược lại và tấn công vào phần bụng của nó, trong lúc bỡn cợt Tuyết Phong hắn có chút lơ là, cho là Tuyết Phong nhỏ yếu sẽ không làm gì được nó, cho nên bây giờ bị Tuyết Phong tấn công vào bụng mà nó trở tay không kịp, thân thể chính là điểm yếu của hắn.
Bụp Bụp
Tuyết Phong nắm bắt thời cơ rất chính xác, vừa thấy Tam Nhãn Thiên Hồ lơ là một chút là hắn liền lao điên cuồng tấn công, thân thể to lớn nhưng sức chịu đựng rất yếu, bị Tuyết Phong đấm liên tục vào phần bụng, máu me khắp người Tam Nhãn Thiên Hồ.
Aaaaa
Quá đau đớn Tam Nhãn Thiên Hồ gào to thảm thiết, phần bụng của hắn bị đánh nát bấy, nhưng mà Tuyết Phong nào buôn tha cơ hội khó có này, vẫn liên tục ra chiêu Đại địa tinh thể thuật vận dụng tới mức tận cùng, mỗi một đấm đấm ra như muốn đánh nát cả một ngọn núi lớn, cứ thế tấn công liên tục vào phần bụng của Tam Nhãn Thiên Hồ, đau đớn giãy giụa nhưng không thoát được.
Phụt
Nhưng mà ngay lúc này một điều bất ngờ xảy ra, Độc Giác Thiềm Thừ đánh ra một đạo khí độc mạnh mẽ hướng lưng của Tuyết Phong đánh tới, đem Tuyết Phong đánh bay ra xa, thành công cứu Tam Nhãn Thiên Hồ một mạng.
Tam Nhãn Thiên Hồ lọm khọm đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí nhìn Tuyết Phong, nếu không phải Độc Giác Thiềm Thừ cứu nó, thì chắc nó sẽ phải chết tại đây, sơ sẩy một chút xuyết lật thuyền trong mương, phẩn nộ vô cùng con mắt bên phải của nó bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ.
– ” Huyết Sát “.
Đạo ánh sáng màu đỏ bắn nhanh về Tuyết Phong, hắn muốn tránh né nhưng mà không kịp, đạo ành sánh đó kia đem hắn bao vây lại, ánh sáng màu đỏ kia chạm tới người của Tuyết Phong, máu trong người hắn tràn ra hóa thành huyết vụ, ánh sáng màu đỏ càng lúc càng đậm lên, mắt mủi miệng của Tuyết Phong đều có máu tràn ra, hắn cố khống chế máu của mình nhưng không được, máu huyết như là bị ánh sáng màu đỏ hấp dẫn không ngưng trào ra.
Mặt mày của Tuyết Phong càng lúc càng tái nhợt, máu huyết tràn ra quá nhiều khiến hắn yếu ớt đi, hắn ngụy xuống mặt đất đau khổ chống đỡ.
Độc Giác Thiềm Thừ cười âm lãnh nói ” Tên nhân loại kia, hôm nay ngươi chết chắc, tận hưởng giây phút cuối đời đi “.
Tam Nhãn Thiên Hồ cười to đầy điên cuồng nói ” Đây là cái kết của ngươi, dám đánh ta bị thương nặng, thì ta sẽ khiến ngươi đau khổ cho tới chết hahaha “.
Tiếng cười đầy rùng rợn và vẻ mặt cay nghiệt nhìn Tuyết Phong, thấy được Tuyết Phong ngục ngã trên đất trong lòng Tam Nhãn Thiên Hồ thoải mái được đôi phần, nhưng mà chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Vù vù
Tiểu Ô Quy từ dưới tản đá xong ra, bay vào bên trong huyết vụ nằm kế bên người Tuyết Phong, bên trong cơ thể của tiểu Ô Quy tràn ra năng lượng màu đen, khí đen âm u băng lãnh, khiến cho lòng người như muốn bị đóng băng, huyết vụ bị năng lượng màu đen khống chế, máu trong người Tuyết Phong ngừng chảy ra.
Tuyết Phong mở mắt ra nhìn tiểu Ô Quy nói ” Ngươi đi đi, ta đánh không lại bọn họ, ngươi xuất hiện nhất định sẽ bị đánh chết a “.
Tiểu Ô Quy yếu ớt nói ” Không, đã nhận người là chủ nhân, thì mãi mãi là chủ nhân của tiểu Quy, chủ nhân ngươi cố gắng a, tiểu Quy muốn ăn thịt ếch nướng, thịt cáo hầm, nghĩ tới là tiểu Quy lại chảy nước miếng rồi “.
Tuyết Phong khẽ cười, đưa tay tiếp lấy tiểu ô Quy, bỏ nó vào trong ngực áo để cho tiểu Ô Quy nghỉ ngơi, vì khi phát ra năng lượng màu đen làm cho tiểu Ô Quy suy nhược đi rất nhiều.
Từ từ đứng dậy, vận công khởi động Đại địa tinh thể thuật, hấp thu thôn phệ số huyết vụ xung quanh hắn, đây là máu huyết của hắn nên khi hấp thu rất dễ dàng, gương mặt Tuyết Phong đã hồng hào trở lại, tinh thần lại phấn chấn.
Tam Nhãn Thiên Hồ và Độc Giác Thiềm Thừ chứng kiến chuyện vừa xảy ra như không tin vào mắt mình, thần thông Huyết Sát của Tam Nhãn Thiên Hồ mạnh mẽ vô cùng, cho dù đồng cấp mà bị trúng thì cũng chỉ ngồi chờ chết, máu huyết sẽ bị rút cạn khô, nhưng mà lại bị một con rùa nhỏ phá giải đi một cách nhẹ nhành, làm cho Tuyết Phong thoát được một kiếp nạn.
Tam Nhãn Thiên Hồ không tin tưởng lắc đầu nói ” Làm sao có thể, làm sao một con rùa nhỏ lại phá hủy đi thần thông của ta, con rùa nhỏ này rốt cuộc có lại lịch gì chứ “.
Tam Nhãn Thiên Hồ nghĩ ngợi lung tung, thần thái tràn ngập tức giận, xuyết nữa là Tuyết Phong sẽ chết, lại bị con rùa nhỏ phá hủy, sát khí toát ra như thực chất muốn đóng băng cả xung quanh, Độc Giác Thiềm Thừ không chịu nổi lùi về sau về bước.
Nó quay sang nhìn Độc Giác Thiềm Thừ nói ” Một lát khống chế hắn, thì ngươi chạy tới đem tên nhân loại kia và con rùa nhỏ bắt lấy “.
Độc Giác Thiềm Thừ gật đầu đồng ý, hai con mắt màu xanh lá nhìn chằm chằm Tuyết Phong, tinh thần đề cao, chỉ cần lúc Tam Nhãn Thiên Hồ khống chế được Tuyết Phong, thì nó sẽ lập tức lap tới đem Tuyết Phong bắt giữ.
– ” Khống Chế “.
Con mắt bên trái của Tam Nhãn Thiên Hồ bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng, bắn thật nhanh về Tuyết Phong, lần này kinh nghiệm Tuyết Phong xê dịch thân hình, né tránh đi đạo ánh sáng kia, nhưng mà bây giờ hắn không còn như lúc đỉnh phong, né tránh được vài lần thì vẫn bị đạo ánh sáng kia bắn trúng.
Cả thân thể đứng im ngây tại chỗ, từ linh hồn tới thân thể đều bị khống chế, hắn không thể nhúc nhích được.
Độc Giác Thiềm Thừ nắm bắt thời cơ lao nhanh tới, muốn ra tay bắt lấy Tuyết Phong, cướp lấy tiểu Ô Quy, sau khi lấy được tiểu Ô Quy hắn sẽ chạy, đời nào sẽ đưa cho Tam Nhãn Thiên Hồ, cả hai không hề quen biết cũng không cần phải làm việc cho Tam Nhãn Thiên Hồ.
Từ sâu bên trong linh hồn của Tuyết Phong, có một thanh đao đang lơ lững bên trên, thân đao màu đen như tĩnh lặng, bỗng chốc phát ra ành sáng dịu nhẹ, khẽ chấn một cái lực lượng khống chế bị giải trừ, Tuyết Phong lại thoát đượt hoạt động trở lại.
Thanh Phong đao của Tuyết Phong kịch chấn vô cùng, run lắc trên không trung đầy kịch liệt, điều đáng ngờ nhất là Độc Giác Thiềm Thừ lại đứng im một chỗ, ánh mắt trợn trừng không riêng mình nó, Tam Nhãn Thiên Hồ cũng đứng im không thể động đậy, cả hai như là bị khống chế vậy.
Nắm bắt thời tốt đẹp này, Tuyết Phong bắt lấy thanh Phong đao, chém một cái ngang cổ Độc Giác Thiềm Thừ, cái đầu to lớn rơi xuống đất mất mạng, không dừng lại Tuyết Phong chém tới Tam Nhãn Thiên Hồ, xoay một vòng trên không trung đâm thẳng vào chính giữa đầu của Tam Nhãn Thiên Hồ, một kích trí mạng không có cơ hội vùng vẫy, ngã ngục trên mật đất chết đi.