Chương 139
An Văn Quế bật dậy, cả người vẫn còn run run, bất chợt cơn đau nhói từ eo khiến hắn thanh tỉnh hoàn toàn.
“Là mơ! Là mơ..”
An Văn Quế lẩm bẩm tự động viên bản thân, hắn quay sang vẫn thấy Huyền Nhân nằm ngủ bên cạnh. An Văn Quế thở phào một hơi, lại nằm xuống cạnh, ngắm nghía gương mặt kia. Huyền Nhân tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy An Văn Quế tay chống má ngắm mình, nở một nụ cười tươi.
“Anh dậy rồi à!”
Nhẹ nhàng, ngọt ngào bên tai, Huyền Nhân làm nũng rúc vào người An Văn Quế.
“Anh chưa có dậy đâu mà, muốn được ôm người yêu thêm chút..”
An Văn Quế tiện tay nghịch vài lọn tóc của cậu.
“Không được đâu, việc của anh đổ đống kìa, đã đến lúc anh quay lại công việc của mình rồi đó.”
Huyền Nhân ngước mặt lên hỏi An Văn Quế.
“Anh đã” ngủ “bao lâu rồi nhỉ?”
“Ba năm tròn!”
Huyền Nhân phụng phịu.
“Haiz, xém chút nữa là không dậy nổi mà.”
An Văn Quế vùng chăn vỗ vào người Huyền Nhân, cố gắng không nghĩ tới giấc mơ vừa rồi.
“Nào thế dậy đi, dậy dần đi em với mọi người sẽ kể hết chuyện trong ba năm cho anh nghe, anh ôm lại đống việc của anh đi, Trần Hạ ca ấy gánh đã còng lưng đến nơi rồi.”
Huyền Nhân vừa dậy để ý thấy An Văn Quế đang nhẹ nhàng đấm lưng, cậu hiểu ý cũng luồn tay qua nhẹ nhàng đấm cho hắn. An Văn Quế nhịn không được sự đáng yêu này, nhưng vẫn cố gượng dậy như không bị sao hết.
Huyền Nhân bước ra khỏi phòng, quang cảnh xung quanh khiến cậu bồi hồi nhớ về trước kia, chỉ có điều ba năm qua có nhiều chỗ, vài thứ đã cũ đi nhiều. Huyền Nhân đã nghe liến thoáng từ cổng chính có tiếng người đang nói chuyện.
“Đã nói là mua gà rồi thế tự dưng đi mua dê làm gì?”
“Phải đổi món chứ, thiếu gia mới tỉnh phải bồi bổ đủ món.”
“Thịt dê hôi chết được!”
“Ngươi lèm bèm cái gì vậy? Có muốn tối nay ngủ ngoài đường không?”
Huyền Nhân đi tới gần, hóa ra là Trần Hạ với Tiểu Đinh, hai người này mấy năm qua vẫn thế nhỉ, vẫn phải nói vài lời khó nghe với nhau mới chịu được.
“Hai người ra chợ mua đồ sao?”
Huyền Nhân cố tình hỏi vào.
“Thiếu gia! Tiểu Đinh muốn mua đồ đổ về để thiếu gia ăn lấy sức..”
Tiểu Đinh cười hớn hở, nâng miếng thịt dê đang treo trên tay lên.
“Nay ăn thịt dê nhé thiếu gia.”
Trần Hạ nhìn không nổi, lo lắng cho thiếu gia, hắn huých tay Tiểu Đinh.
“Thôi đem cất vào bếp, vào trong vào trong thôi..”
Huyền Nhân nhìn hai người này tíu tít đi cùng nhau, cũng cảm thấy hình như có gì đó đã thay đổi giữa hai người này. Huyền Nhân đi qua phòng của Lý lão gia, nỗi buồn man mác dâng lên, kí ức ngày đó, cậu lại thấy tội lỗi vì chưa tìm ra hung thủ. Huyền Nhân lặng im bước tiếp đến phòng sách, cậu ngồi đó nhìn lại những cuốn sách, Huyền Nhân ngồi xuống thẫn thờ nhìn mọi thứ trong vô thức.
Cốc cốc..
Tiếng gõ cửa kéo cậu về thực tại, bóng dáng Trần Hạ bên ngoài truyền tiếng vào.
“Thiếu gia bên trong đó sao?”
“Vào đi ca!”
Bóng Trần Hạ thoáng qua ngập ngừng khi nghe thấy Huyền Nhân gọi như vậy, nhưng chỉ chốc lát, Trần Hạ đẩy cửa bước vào, mỉm cười nhưng có cảm giác không được như trước.
“Đệ.. vẫn gọi ta là ca..”
“Ca không thích sao? Vậy ta sẽ.. gọi như cũ.”
Trần Hạ gãi đầu đáp.
“Không có.. ý là có chút hơi..”
Trần Hạ lúng túng nhìn vào mắt Huyền Nhân, nhưng với gương mặt của Lý Thống, Trần Hạ bỗng dưng lại ấp úng, thấy bản thân làm vậy sẽ gây khó xử cho Huyền Nhân, Trần Hạ thẳng thắn bày tỏ.
“Không phải có vấn đề từ đệ, mà do ta từ khi biết bên trong đệ.. à không.. đệ vẫn là đệ.. mà khoan.. nói thế nào đây.. hừmmm từ lúc biết đệ thật sự là Huyền Nhân không phải là Lý Thống, ta thật sự không thể tin được làm sao mà một người ta vẫn nhìn thấy hằng ngày, quen biết từ bé chưa từng trải qua chuyện linh dị như chết đi sống lại, thế mà hóa ra vẫn không phải thật sự là người đó.. ta hoang mang.. ta thật sự rất rối không biết khi đệ tỉnh lại, sẽ đối diện nói chuyện với đệ như nào cho phải..”
Trần Hạ nói một mạch, Huyền Nhân vẫn cứ ngoan ngoãn ngồi yên lắng nghe.
“Trong suốt quãng thời gian đệ nằm hôn mê trên giường, ta đã không dưới trăm lần suy nghĩ thái độ của bản thân với đệ, ta cũng nghĩ ra trăm tình huống sau khi đệ tỉnh dậy chúng ta đối mặt như nào.. Đến khi hay tin đệ tỉnh, ta thậm chí còn bối rối không biết nên gọi đệ một tiếng Lý Thống hay Huyền Nhân..”
“Cuối cùng ca vẫn gọi tên ta mà Huyền Nhân đó.”
Trần Hạ nín bặt, nhìn gương mặt kia, nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác ấm áp như nắng mùa xuân vậy. Hắn ngồi xuống ghế đối diện Huyền Nhân.
“Chẳng phải ca cũng chấp nhận đệ rồi sao, nghe giọng ca gọi tên thật của đệ, lúc đó đệ thật sự cảm động, cuối cùng thì mọi người đã công nhận đệ, không ai bài xích ghét bỏ đệ cả.”