Chương 138
“Tối nay em có thể không về được không? Cùng anh ngủ đêm nay điii, anh say quá rồi sợ rằng ngủ một mình chả may trúng gió ai biết được..”
An Văn Quế bước chân có hơi loạng choạng, hai má cứ phây phây ửng hồng.
“Anh có biết rằng là.. đây cũng là nhà em không, phòng em ở đằng kia kìa..”
Huyền Nhân bất ngờ hỏi lại.
“Vậy sao! Có thể dẫn anh về phòng em không?”
“Được chứ!”
Huyền Nhân không nghĩ gì nhiều, chắc có lẽ An Văn Quế cùng người trong phủ gỡ bỏ hiểu nhầm với nhau nên cũng xóa bỏ hận thù đôi bên, còn sắp sẵn phòng ở tạm cho An Văn Quế ở đây tiện về chăm sóc cậu.
Hóa ra phòng ngủ An Văn Quế ngay cạnh phòng cậu, tiện bề quá rồi, vừa bước vào trong, An Văn Quế đang loay hoay đóng then cài cửa, Huyền Nhân đằng sau đã chẳng nhịn thêm được, luồn tay ôm trầm lấy eo An Văn Quế. Giọng nói trầm ấm cứ phả vào cổ.
“Em có thể chốt kĩ chút được không? Nếu không người bên ngoài sẽ lo lắng rằng anh bắt nạt em đêm nay đấy!”
“Cái gì chứ.. anh.. hưm..”
An Văn Quế vừa quay đầu lại để nghe cho rõ, thì đã bị Huyền Nhân hôn tới chặn miệng, cử chỉ mạnh bạo, bắt lấy eo của An Văn Quế ép người nằm ngửa ra bàn trà.
“Anh.. từ từ.. từ từ chút được.. không.. lên giường.. lên giường..”
An Văn Quế cố gắng đẩy vai Huyền Nhân tách ra người mình, nhưng lực kháng cự của hắn cứ như thể kích thích cậu thêm, Huyền Nhân dứt khoát kéo áo, cởi bỏ áo An Văn Quế, cơ thể thèm khát hôn khắp cùng.
“Huyền Nhân.. Huyền Nhân.. ahhh..”
Huyền Nhân giật mình nhìn dáng vẻ ủy khuất của An Văn Quế, cậu hôn lên chóp mũi của hắn, hôn lên đôi mắt của hắn, rồi hôn đôi môi ấm nóng của hắn.
An Văn Quế thấy Huyền Nhân dịu dàng hơn, hắn cũng yên lòng hơn, quàng tay qua cổ Huyền Nhân, mạnh dạn cảm nhận tình cảm của Huyền Nhân.
“Huyền Nhân.. lên giường đi mà..”
Tiếng An Văn Quế thở gấp, lời nói chưa dứt môi đã bị Huyền Nhân cướp lại, bế thốc người lên đi tới bên giường. Huyền Nhân đè lên người An Văn Quế, nhưng mà sao hắn lại chẳng thấy nặng nề chút nào, An Văn Quế cuốn theo Huyền Nhân.
Từng cái chạm lướt trên da thịt, từng nơi nhạy cảm Huyền Nhân chạm tới điều khiến hắn phát điên, hắn nguyện để Huyền Nhân nắm trong tay, hắn nguyện dùng cả đời này để được kề tay sát gối với Huyền Nhân. Từng cú thúc khiến hắn đê mê, đôi chân rung rẩy, đôi mắt nhòa đi.
Hắn nhớ lại những tháng ngày Huyền Nhân tưởng rằng bỏ hắn lại, những năm tháng trước kia đáng sợ nhường nào, hắn đêm nào cũng khóc cạnh người này, ôm người này, thủ thỉ với người này nhưng đều chỉ nhận lại sự im bặt đáng sợ.
An Văn Quế mắt mở hững hờ nhìn dáng vẻ quyến rũ của Huyền Nhân đang mạnh mẽ ra vào trong cơ thể hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc đến nhường vậy.
“Huyền Nhân.. em yêu anh.. hức ah ah..”
Bàn tay cố vươn tới chạm tới người trên mình, An Văn Quế nức nở bày tỏ tâm tình. Huyền Nhân thẹn thùng khi nghe người yêu mình tỏ tình, cảm giác khao khát chiếm hữu lại càng tăng lên. Như hổ đói, cậu cầm lấy cổ chân của hắn đâm tới mạnh mẽ hơn, thậm chí phần dưới còn cảm thấy to hơn trước.
“Ahh.. ahhh khoan đã Huyền.. Huyền Nhân ah ahhhh to quá.. ahhh”
An Văn Quế bị đâm tới choáng ngợp, cả cơ thể cong lên khi được chạm tới điểm nhạy cảm, một cỗ cảm xúc dâng trào, khoái cảm đạt đỉnh điểm bắn ra. Cả người nằm bẹp ra giường, thở gấp. Mới vừa ra, hắn lại thấy Huyền Nhân bắt lấy eo mình, lật người một cái, hắn đổi tư thế nằm trên Huyền Nhân.
“Anh cũng muốn được thấy dáng vẻ em từ dưới lên như này..”
Cái đó của Huyền Nhân lại càng dễ dàng vào sâu hơn, An Văn Quế bị chạm tới bất ngờ lần nữa, lại bắn ra trên bụng Huyền Nhân.
“Ha! Văn Quế, em thích đến vậy sao.. được rồi vậy thì bày tỏ cách yêu anh đi.. anh tò mò lắm..”
“Anh làm vậy.. để bắt nạt em sao.. ahh ahh..”
An Văn Quế cảm thấy bụng dưới của mình gồ lên một chỗ, nhịn chẳng được, cả người run rẩy. Huyền Nhân nhịn không được, muốn bắt nạt người yêu của cậu quá.
“Vậy để anh giúp em nhé!”
Cậu bóp lấy hai cánh mông đầy thịt kia, đẩy hông liên tục. An Văn Quế sướng giục tiên giục tử, ngửa cổ mà chỉ biết phát ra những tiếng kêu thỏa mãn.
Bọn họ quần nhau đến tận gần sáng, cả người An Văn Quế ngất rồi lại tỉnh, bắn rồi lại bắn đến mềm nhũn toàn thân, hắn mặc kệ cho Huyền Nhân. Cổ họng khô khốc, khát nước, cố gắng mấp máy môi gặng ra vài tiếng.
“Khát.. khát nước..”
“Em khát sát?”
Rồi hắn cảm nhận rõ ràng khoảnh khác Huyền Nhân dừng lại và rút cái thứ to lớn kia ra khỏi người hắn, nóng rát, có gì đó cứ chảy ra từ nơi đó, hắn thấy trống trải, thoáng qua hắn lại muốn thứ nóng hổi kia cắm lại vào trong người hắn.
Mắt nhắm nghiền lại, cả người chẳng còn sức lực nào, hắn chỉ có thể thở, mở miệng ra để thở. Bất ngờ, hắn thấy Huyền Nhân hôn hắn, nhưng trong nụ hôn này ngập tràn đều là nước, hắn khát hắn cần nước, miệng lưỡi tham lam uống hết nước trong miệng Huyền Nhân, hắn vội vã đến độ nước trào ra từ mép hai người. Hắn thầm nghĩ, người yêu hắn quá đỗi quyến rũ, hắn tuyệt đối không thể để ai chiếm lấy người này. Rồi cứ thế An Văn Quế bất tỉnh không còn biết trời sao gì nữa.