Chương 133
“Tại sao hết việc này đến việc kia xui xẻo lại đến đúng lúc này chứ.”
Lý Thống lẩm bẩm một hồi, cảm thấy trong phòng lâu thấy khó chịu, cậu đi ra ngoài. Đi qua phòng của Sứ giả đang nghỉ ngơi, kiểm tra một lượt, lão đang ngủ ngon trong phòng, cậu căn dặn mấy người đứng ngoài canh gác nghiêm ngặt.
Đi xuống cầu thang, nơi này là thị trấn hẻo lánh, may thay lại có được hai ba nhà trọ này, Lý Thống đi xuống ngồi cùng với mấy anh em trong đoàn.
“Binh bộ thượng thư, ngài tính đi đâu sao?”
“À không! Ta xuống xem mọi người vui chơi, nghỉ ngơi thế nào thôi.”
“Mưa quá thưa ngài, nhưng áng chừng phải hết đêm nay ngày mai nữa.”
“Vào đông rồi, ít khi có mưa mà này lại còn mưa to như vậy.”
“Vâng đúng hiếm, nhưng vài năm lại có một lần như vậy. Lạnh như vậy, mấy người bị thương vừa rồi, còn đang nằm trong phòng ngủ miên man, à vết thương của ngài đỡ hơn chưa ạ?”
Lý Thống lắc đầu, cười cười.
“Ta không sao, hơi nhức chút, trời rét như vậy, cũng thấy hơi đau.”
Lý Thống thấy mọi người cứ chăm chú nhìn vào cánh tay bị thương của mình, cậu đánh lạc hướng tất cả.
“Nào thôi, trời lạnh thế này, lại vừa rồi chúng ta hành quân xuyên đêm cũng mệt mỏi và đói nữa, nào tối nay mấy anh em cứ ăn uống no nê chút, để rồi chúng ta lấy lại sức khỏe nhé.”
Mọi người hò reo vui vẻ.
“Cảm ơn Binh bộ thượng thư.”
Lý Thống đi đến trưởng quầy.
“Ông chủ tối nay, có món gì thịt ngon ngon bày ra nhiều nhiều giúp anh em ta nhé. Ta gửi trước nửa số tiền để ông chuẩn bị.”
“Dạ vâng thưa ngài, con xin ạ.. ngài cứ việc sai bảo, chúng con xin nghe hết ạ..”
“Được rồi, có gì cần ta sẽ nói.”
Sau đó cậu đi lên lại phòng, trưởng quầy cùng mấy tay chân phục vụ bàn cứ dõi ánh mắt theo Lý Thống. Bữa tối cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, thịt rau đầy đủ, tuy không phải cao lương mĩ vị nhưng cũng là món ngon nóng hổi so với mấy ngày qua.
Còn chuẩn bị thêm một phần riêng để trên tầng hai, Lý Thống đích thân gõ cửa mời Sứ giả.
“Ngài Sứ giả, có phiền để thượng thư tôi vào bên trong không ạ!”
“Cậu cứ vào trong đi.”
Lý Thống lịch sự đẩy cửa vào trong, lão sứ giả đang ngồi thưởng trà ngắm mưa, rảnh rỗi nhàn hạ.
“Đến giờ ăn rồi, không biết ngài thích ăn gì nên đã cố gắng chuẩn bị những món ngon nhất nơi này, có chút đạm bạc, ngài xin lượng thứ.”
Lão sứ giả nhìn Lý Thống một cái, rồi kêu cậu ngồi xuống uống trà với mình.
“Ta đâu có chê bai gì, đòi hỏi gì thêm đâu, cậu có lòng đưa ta ăn gì ta cũng ăn.”
“Ấy xin ngài đừng nói như vậy, chúng ta tạm thời nghỉ tạm qua đêm nay ở chốn thôn quê này, ngài mai sẽ khởi hành sớm để về kinh đô, lúc đó xin được chuẩn bị những món phù hợp với sứ giả nhất, lần này để sứ giả chịu khổ rồi.”
“Ta đã nói không sao rồi mà.”
Lão sứ giả vô tình bắt gặp ánh mắt của Lý Thống chăm chú nhìn bộ đồ mình đang mặc. Lão ngó xuống quanh người.
“Ta bị bẩn đâu sao, hay có chỗ nào không vừa mắt vậy!”
Lý Thống chớp chớp mắt vội giải thích.
“Không có ý gì đâu ạ, bộ trang phục của Sứ giả rất ấn tượng..”
“Cậu thấy vậy sao!”
“Dạ có chút chút, những đường thêu tay này, những hình tượng trên áo, thật sự rất tinh tế và đẹp đẽ, chắc hẳn là bởi những người thợ lành nghề lâu năm tạo nên, chất liệu tơ tằm này cũng rất thượng hạn..”
Sứ giả đánh giá cao con mắt của cậu, lão cười tít mắt lại.
“Ha haha ha ha, thật chẳng ngờ một người luyện võ như cậu lại có con mắt tinh tường, quan tâm đến cả cái đẹp. Ta rất bất ngờ đó..”
“Không giấu gì ngài, tôi có chút năng khiếu thêu thùa, có sở thích may đồ, bản thân là nam nhi nhưng cũng không ngại việc bày tỏ với mọi người sở thích bản thân.”
“Ồ! Thật sự bất ngờ về Binh bộ thượng thư.”
“Ngài nếu như không chê, sau này nếu có dịp tôi sẽ tặng ngài vài bộ đồ. Việc đàn ông cầm kim thêu thùa, với bản thân tôi nghĩ nó cũng không đến mức thấp hèn, nhiều khi việc thêu thùa khiến tôi giải tỏa áp lực..”
“Đúng là người học rộng biết nhiều, tư duy của cậu khiến ta bất ngờ đó, nào nếu có dịp ta rất mong được mặc đồ do chính tay Binh bộ thượng thư làm tặng.”
“Vâng nhất định rồi ạ. Vậy bây giờ xin phép để tôi mang đồ ăn vào, ngài nên dùng trong lúc còn nóng.”
“Được được, hahaha”
Sứ giả Xiêm ấy vậy mà nhất định kêu Lý Thống ngồi ăn chung với mình, lão có vẻ rất ưng Lý Thống, cách nói chuyện khéo léo, tư duy đời sống lại thỏa mái tôn trọng mọi người.
“Nào uống với ta chén này đi..”
Sứ giả đã rót đến bình thứ hai rồi, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lý Thống dù rất muốn dừng nhưng bởi lão quá vui nên cậu cũng chẳng thể từ chối.
“Sứ giả, đã uống đến bình thứ hai rồi, ngài không say sao?”
“Có say chứ, nhưng nay ta thấy rất vui vì tìm được người hợp ý ta như vậy. Cậu cứ nói chuyện xưng tên bình thường đi.”
“Vậy xin phép cho Lý Thống được gọi như vậy ạ, được Sứ giả yêu quý thật là vinh dự với Lý Thống, nhưng mà thật sự phải nói rằng ngài nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn lên đường sớm, chỉ sợ sáng dậy mệt dễ khiến cơ thể lâm bệnh.”
Lão đưa nốt chén rượu lên miệng để uống, nghe Lý Thống nói, thế mà nghĩ lại chép miệng một cái, đặt trả chén trên bàn.
“Thôi cậu đã nhắc nhở đến vậy, thì ta cũng nên dừng lại. Ta quên mất rằng cậu cũng đã mệt rồi, còn bắt cậu ở đây hầu ta nói chuyện lâu như vậy.”
“Lý Thống tuyệt đối không có ý đó, tôi vốn đơn giản chỉ muốn giữ sức khỏe cho ngài.”
“Ha haha ha.. ta biết chứ, ta đùa vậy thôi. Ta uống quá chén rồi, phải đi nghỉ thôi. Cậu nghỉ sau nhé. Ta nằm trước đây.”
“Vâng, Sứ giả nghỉ ạ, tôi để người vào dọn đồ rồi sẽ ra ngay.”