Chương 129
“Châu Hạ Lan trước kia cũng được tính là một châu thịnh vượng, chuyên thợ thủ công về đồ rèn. Vậy mà chiến tranh quét qua, đã mất luôn sự phồn thịnh đó.”
Lý Thuần cảm giác tiếc thương thay cho bọn họ.
“Lúc chạy kịp đến đây, tòa thành đã bị chiếm đóng, hoang tàn lại thêm việc bị giặc uy hiếp từ trong thành, nên ta quyết định phóng hỏa bên trong.. Nghĩ lại đều là lỗi của ta..”
Lý Thống vẫn áy náy với quyết định lần đó, cậu vẫn ước mình có thể thông minh hơn, chọn một cách khác bảo toàn hơn thì chắc hiện giờ bà con không phải khổ đến vậy. Lý Thuần thấy Lý Thống tự trách bản thân, vỗ vai an ủi.
“Đừng tự trách bản thân, tôi nhìn qua một lượt, mọi thứ đã đều ổn định lại rồi, phải mất thêm thời gian nữa mới có thể về được một phần như xưa.. Nghe tin Lý thiếu gia.. à Binh bộ thượng thư cầm quân dẹp giặc, không thể ngờ rằng thiếu gia Lý Thống ngày nào, nay trông thật ra dáng người bản lĩnh, xuất chúng khiến Lý Thuần phải kiểm điểm suy nghĩ trước kia..”
Lý Thuần dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, để nhìn Lý Thống.
“Ta cũng chẳng ngờ được mình còn sống được đến tận giờ gặp lại mọi người nữa. Nhưng cũng nhờ cả vào Trần Hạ tướng quân, hỗ trợ ta ngày đêm công lao không thể không nhắc đến.”
Lý Thuần uống hớp trà, và rồi hai người chuyên tâm bàn giao trao đổi lại tất cả công việc, xong xuôi hòm hòm việc thì trời đã sang chiều. Lý Thuần vươn người một cái.
“Ôi! Trông vậy mà nhiều việc quá.. ơ ơ..”
Lý Thống cũng cười một cái.
“Xong việc bàn giao ở đây, ta còn phải lên đường để đón sứ giả Xiêm.”
“Dạo gần đây triều đình ta đang muốn phát triển giao dịch lúa gạo về phía Nam, mà nước Xiêm lại đang vào màu khô hanh không trồng trọt được gì nên gửi thư sang thương lượng giao thương với nước ta. Ta nhớ là mới thấy hôm qua thông báo.”
“Ra vậy, bên họ có vẻ sốt ruột đã muốn sang luôn nước ta rồi.”
Đến ngày khởi hành, Lý Thống cùng một đoàn lính hơn hai chục người đi, Lý Thuần đứng tiễn.
“Ngày hôm nay có vẻ gió to quá, Binh bộ thượng thư đường xa cẩn trọng.”
“Cảm ơn Tri Châu đại nhân, ta gửi lại đây hơn trăm quân, đợi khi tướng quân Trần Hạ trở về, nhờ đại nhân cả.”
“Yên tâm, Binh bộ thượng thư, tình nghĩa chúng ta việc này ta không có vấn đề gì cả.”
“Vậy giờ ta lên đường đây, kẻo không lại trễ giờ. Khi nào có dịp sẽ gặp lại.”
“Binh bộ thượng thư bảo trọng.”
Lý Thống cùng đoàn người rời đi, ngày hôm nay trời gió thổi t hơn bình thường, rét hơn cả những ngày vừa rồi. Lý Thuần quay trở lại trong phủ, ngồi xuống bàn không tài nào tập trung làm việc. Chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài trời.
Còn Trần Hạ, bắt được toàn bộ tang chứng, hiện giờ cũng không thể đem trở về kinh đô, nên vẫn đang canh chừng tại chỗ. Trần Hạ ngồi đọc từng cuốn sổ của bọn chúng, càng kiểm tra lại càng truy ra tên Tri châu Vĩnh Thạch dám tham ô hết đống hàng này.
“Khốn kiếp, tên tham quan thối tha này.”
Trần Hạ tức giận đập tay xuống bàn, hắn to tiếng. Xem thêm mấy quyển khác, hắn chuyên chú đọc, dần dần hắn phát hiện ra tên Tri châu kia cứ tầm ba tháng một là hắn lại chuyển một lượng hàng và tiền đến một người khác. Trần Hạ cảm giác bọn chúng thông đồng với nhau theo một đường dây lớn.
“Lần này An Văn Quế có kham nổi không?”
Trần Hạ nghĩ ngay An Văn Quế, vì sao lại có người chỉ điểm hắn đi điều tra vụ này, vì sao một tên Tri châu dám tham ô liều đến vậy. Đằng sau chắc hẳn đã có người dật dây, Trần Hạ có rất nhiều câu hỏi nghi vấn về vụ này.
“Bẩm tướng quân, đã khoanh vùng được ơi bọn chúng đang trốn, nhưng chưa thể tiếp cận gần.”
“Khoanh vùng được càng tốt. Nhưng ta lại muốn bắt thứ khác nữa, ta muốn dùng mấy con chuột đấy để bắt mấy con mèo. Theo sát bọn chúng tuyệt đối không thể để bọn chúng phát hiện.”
“Rõ thưa tướng quân, nhưng mà việc lần này là do Binh bộ thượng thư được can thiệp ạ?”
Trần Hạ liếc tên kia một cái, nhưng hắn nói cũng đúng đây rõ ràng không phải chuyện hắn được quyền xử trí, cứ tự điều lệnh như vậy chỉ sợ bên trên phát giác lại bị truy ra thì hậu quả khôn lường. Trần Hạ cũng quên bẫng mất vấn đề này, nhưng dù sao thiếu gia đã nói rằng nên tin tưởng An Văn Quế một lần thử xem sao, Trần Hạ có lẽ phải viết thư gửi đến An Văn Quế.
“Chuyện này tuy không phải việc chúng ta được can thiệp, là Binh bộ thượng thư được người khác nhờ hỗ trợ. Ta sẽ báo lên để được nhận thêm hỗ trợ. Ngươi cùng mấy anh em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng rõ”
Cấp dưới lui xuống, Trần Hạ lại đăm chiêu suy nghĩ, đúng là lần này hắn bị cuấn theo thiếu gia quá nhanh, không kịp tính toán nhắc nhở thiếu gia. Trần Hạ đắn đo một hồi, quyết định vẫn thử tin tưởng An Văn Quế một lần, hắn viết thư tay rồi sai người đưa về kinh đô gửi cho An Văn Quế. Xong đó còn gửi thêm một bức nữa rặn người đi qua gửi về Hạ Lan, hắn muốn hỏi han thiếu gia chút.
“Lần này ly tán không ở cạnh thiếu gia, không biết tầm này thiếu gia đang làm gì, Tiểu Đinh thằng nhóc đó nữa cũng đang làm gì..”
Vừa nghĩ đến Tiểu Đinh, Trần Hạ tự giật mình với chính bản thân, trong vô thức ấy thế mà cũng buột miệng nhắc đến thằng nhóc ương bướng đó.