Chương 127
“Bà ấy sao rồi?”
“Bẩm quan, bà ấy hôm qua đến giờ lại im lặng, chỉ ăn ít cháo loãng, có vẻ vẫn đề phòng mọi thứ.”
“Ừ, nhìn vết thương kia chắc trước đấy đã bị đánh đập dã man. Chuẩn bị xe bò, phủ kín kín chút, đừng để người khác nghi ngờ gì.”
“Dạ bẩm, vâng ạ!”
Lý Thống một lòng bộn bề ngổn ngang công việc, cậu đi dạo bên ngoài đường phố. Mọi thứ nơi này tạm thời ổn định, nhưng còn việc quân sự, cậu trước nay vẫn đau đầu vấn đề này.
“Phải làm sao đây chứ?”
Lý Thống đứng cạnh bờ suối, trời đông lạnh buốt giá, mới đứng một lúc tay cậu đã đỏ au lên rồi. Lý Thống kéo cao cổ áo choàng lên, cứ nhìn xuống dòng suối. Đúng lúc này, Tiểu Đinh và một vài đứa trẻ con nô đùa gần đó, quay người lại bất ngờ thấy thiếu gia đang đứng một mình, Tiểu Đinh mới đầu vô tư còn tính gọi lớn, nhưng giây sau nhóc con đã lại ngập ngừng, vẫn còn chút ngại ngùng giữa nhóc con và thiếu gia, nhóc cứ đứng đằng xa xa nhìn theo dáng người ấy, trong lòng cứ ngập ngừng lưỡng lự, nhưng rồi lại nhớ đến lời của Trần Hạ, một hồi sau nhóc con lại gần Lý Thống.
“Thiếu gia.. thiếu gia đang đứng đợi ai sao?”
“Tiểu Đinh đó à, không ta có đợi ai đâu. Ta muốn đứng đây suy nghĩ một chút thôi.”
Tiểu Đinh chột dạ cái, nói lí nhí.
“Á! Vậy là Tiểu Đinh làm phiền thiếu gia rồi..”
“Không có đâu, ta có thấy phiền gì đâu chứ.”
Lý Thống quay lại nhìn Tiểu Đinh đằng sau, nhớn mày, chọc chọc tới má nhóc con.
“Ngươi ấy! Từ khi nào lại xa cách, giữ ý tứ với ta như vậy chứ.”
Tiểu Đinh không nói gì cả, cúi thấp mặt xuống, dĩ nhiên Lý Thống hiểu chứ.
“Ngươi vẫn còn suy nghĩ về chuyện của ta và An Văn Quế sao?”
Tiểu Đinh trợn mắt nhìn thiếu gia, lắc đầu nguầy nguậy.
“Thật ra.. không có.. không có gì ạ..”
“Ta biết chuyện đường đột như vậy, cả hai người làm sao chấp nhận được. Nhưng khi ngươi trưởng thành, chuyện người này ngươi kia xấu hay tốt đều phải do ngươi tiếp xúc lâu mới có thể hiểu được, không thể quy chụp được tất cả giống nhau, ta cũng chỉ hy vọng hai người có thể dần dần chấp nhận chuyện hai bọn ta. Ngươi cũng thử tìm hiểu về An Văn Quế xem, biết đâu sau này hai người lại trở nên thân thiết..”
Tiểu Đinh nhìn thiếu gia, gương mặt ánh mắt vẫn cứ ôn nhu, yêu quý nhìn nhóc con, trái tim thổn thức nhưng dẫu sao lời thiếu gia nói cũng không phải vô lý, nhóc con nhớ lại lần đó xin An Văn Quế cho đi theo đoàn tới gặp thiếu gia chẳng nề hà liền đồng ý cho đi.
“Thiếu gia.. có lẽ lời thiếu gia nói đúng, Tiểu Đinh sẽ thay đổi..”
Lý Thống gật đầu, mỉm cười.
“Nhưng này ngươi ở đây cũng đủ lâu rồi đấy, khi nào thì chịu về nhà hả? Lão quản gia ở nhà chắc cô đơn lắm đấy.”
“Nhưng mà khi nào thiếu gia mới về?”
“Ta cũng chưa rõ, nhưng mà ngươi không phải chạy theo ta như thế được, ngươi phải trở về để trông phủ cho ta chứ.”
“Vậy thì Tiểu Đinh sẽ về trước, nhưng mà có một chuyện thiếu gia cho phép Tiểu Đinh nhé!”
“Ngươi muốn xin gì sao?”
“Lũ trẻ con đằng kia, có thể cho bọn nó về ở trong phủ được không ạ?”
Tiểu Đinh vừa hỏi vừa dò xét thái độ của Lý Thống, thấy thiếu gia có vẻ ngạc nhiên, nhóc con lo lắng vội chen lời trước.
“Vậy nếu nếu không được thì thì thiếu gia có thể cho bọn nó ở trong nhà kho được không, còn việc chăm sóc thì Tiểu Đinh làm hết, còn tiền chăm thì thì Trần Hạ, Trần Hạ sẽ chăm chúng ạ..”
Lý Thống hỏi lại.
“Hai người đã bàn nhau rồi sao? Trần Hạ nhận nuôi chúng nó à.”
“Vâng vâng đúng ạ.. nên thiếu gia xin người cho phép ạ..”
“Ha ha ha.. được chứ cứ đưa mấy đứa trẻ về đi. Nhưng các người bàn tính với nhau từ khi nào vậy?”
“Đêm qua ạ..”
“Ừm, đưa bọn chúng về đi, dù sao phủ nhà ta cũng buồn, ta cũng không phải chăm, vậy thì cứ mang về nhưng ngươi phải đảm bảo cả hai ngươi chăm sóc chúng nó thật sự nghiêm túc nhé.”
“Tiểu Đinh xin dùng cả tính mạng của mình để hứa, con sẽ nuôi dạy chúng nó lên người ạ.”
“Được được, vậy thì ta tính ngày mai mấy đứa trở về kinh đô đi, ta đã cho người chuẩn bị xe.”
“Gấp vậy sao ạ?”
“Tiện ta cũng nhờ ngươi thêm một việc có được không?”
Tiểu Đinh vui mừng gật đầu lia lịa, túm lấy tay của thiếu gia.
“Chuyện gì thiếu gia nhờ Tiểu Đinh vậy ạ, dù việc gì Tiểu Đinh cũng sẽ nhận lời hết.”
“Được rồi, ta biết ngươi luôn sẵn sàng mà.”
Lý Thống kêu khi tối về nhà sẽ nói cho nhóc, còn giờ thiếu gia lại phải đi có chút việc. Chia tay thiếu gia, Tiểu Đinh chợt nhớ đến cái nắm tay vừa rồi, nhóc con nhận ra tay thiếu gia lạnh quá.