Chương 120
An Văn Quế vừa tính bước ra khỏi phòng, nhưng cái lạnh của mùa đông bị gió lùa vào, khiến hắn rùng mình nổi hết gai ốc lên, lùi lại đóng cửa vào trong lấy thêm một cái áo choàng nữa. Hôm trước từ bên Hạ Lan quay trở về, đã là tối khuya khoắt, hắn mệt nhoài ngủ li bì mất nửa ngày, nay thì phải đến gặp Tri phủ để bàn vài việc.
Ngoài đường nơi đây nhộn nhịp, náo nhiệt khác hẳn với Châu Hạ Lan, An Văn Quế ngồi trên kiệu vén màn bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tâm tư lại nghĩ đến Lý Thống đang phải chịu khổ cực nhường nào, hắn lo lắng, xót xa cho người yêu mình. Một lát sau, thì kiệu đến phủ, An Văn Quế bước ra khỏi kiệu, hắn trước giờ cũng chưa từng phải đi gặp quá nhiều các quan sai, hắn cảm giác từ ngày nhậm chức mới, bản thân đã phải thay đổi hơn so với trước kia, hắn thật sự có chút lo lắng, lòng bàn tay còn rịn ra mồ hôi, nhưng bước chân vững vàng của hắn chẳng ai biết được trong lòng hắn đang yếu đuối.
Bàn chuyện đến hơn ba canh giờ sau, hắn mới xong xuôi, vừa mới nhậm chức, hắn đang phải cố gắng xử lý hàng tá việc, hàng tá công văn tội trạng, vừa nãy đến gặp quan phủ tri châu, hắn đang truy theo vụ tham ô có dính dáng đến người nhà của tri châu. Mang theo những suy nghĩ ngổn ngang, hắn lên kiệu trở về phòng, nheo mày nhắm mắt suy nghĩ.
“Vụ tham ô lần này có vẻ liên đới nhiều người, mà sao ta cứ tìm đến đâu liền bị đứt manh mối đến đó, chẳng nhẽ có người đang nhúng tay vào?”
Tối đó, An Văn Quế ngồi trên bàn sách với hàng đống thứ ngổn ngang, sách, giấy bút lộn xộn, hắn vừa ăn nhai miếng cơm nắm, vừa nghiên cứu những vấn đề hắn vạch ra. Vùi đầu vào công việc mà lại chưa tìm ra được hướng giải quyết, hắn cuỗng chí bực mình, quàng ngay cái áo choàng, hắn phải ra ngoài đi kiếm rượu về để giải tỏa áp lực.
Tối muộn hắn cũng chả muốn phiền tới hộ vệ theo cùng, hắn cầm đèn lồng rảo bước xuống đường, hắn chưa quen với phố xá nơi này, với sẵn tính hắn mù đường, công việc đi tìm đường này lại càng trở nên dài hơn. Vừa đi vừa ngó nghiêng, chậm rãi hỏi đường mấy người dân xung quanh, cuối cùng hắn cũng tới quán rượu. Hắn chọn một góc khuất, ít người ngồi xung quanh, một mình hắn nhâm nhi bình rượu với vài món ăn đơn giản.
Lúc đồ ăn được bày ra bàn, hắn lại nhớ đến bữa ăn hôm trước ngồi ăn cùng Lý Thống, trong lòng hắn lại xao xuyến mà hồi tưởng, khóe miệng khẽ cong cong, hắn điềm đạm gắp từng món. Ngồi được một lúc, có một nhóm người khoảng chừng năm tên, bọn chúng cũng lựa chỗ khuất người, tình cờ lại cách bàn cậu một bức bình phong.
“Này chủ quán, mang ra đây mấy món ngon nhất quán xem nào?”
Giọng của một trong số tên đó kêu lớn, ra vẻ với chủ quán.
“Nhanh lên đấy nhớ, lão đừng để bọn ta phải chờ lâu đấy!”
Từ lúc đám người đó ngồi bàn gần An Văn Quế, sự yên tĩnh đã bị bọn chúng phá sạch, ồn ào, hách dịch khiến An Văn Quế tụt cả cảm xúc ăn lúc này, nhưng An Văn Quế dù không ưa mấy tên này nhưng hắn vẫn chọn cách im lặng ăn tiếp, chỉ là hắn ăn nhanh hơn.
“Này! Ban nãy lúc trong phủ tri Châu ấy, nhớ lão già đấy dặn gì không?”
“Số vàng hắn bỏ túi kha khá đấy, mà giờ hắn bắt chúng ta phải đi gom hết than, thuốc nổ..”
“Không phải là để bán đâu, hắn tuồn hàng sang biên ải đấy..”
An Văn Quế bất động, hắn vừa nghe được loạt tin hay ho, dừng đũa gắp đồ ăn lại, hắn lắng nghe đằng sau bình phong, nghe đám người kia nói chuyện.
“Xuỵt, đâu phải chuyện mới đâu, lão già đấy tuồn hàng bao năm rồi, mấy ông cứ giả vờ như lần đầu không bằng..”
“Nhưng mà hắn bạo gan quá! Mẹ chứ, nhỡ chả may bị phát hiện làm sao?”
“Không phải lo, hắn có người che chắn cho rồi, nghe bảo chức vị to lắm, tận trong cung cơ..”
“Nhưng phóng lao thì phải theo lao, hắn có mệnh hệ gì, thì mình chết..”
“Thì sau vụ này, mình kiếm được tiền rồi, thì mình rút thôi..”
An Văn Quế tức đỏ cả mặt, cầm ghì chặt đôi đũa trong tay, mắng chửi thầm trong bụng.
“Khốn nạn, lũ ô hợp này, dám bán nước, ta phải truy ra bằng được.”
An Văn Quế vẫn ngồi, trên bàn đồ ăn sớm đã nguội lạnh, nhưng tuyệt đối hắn không rời khỏi chỗ dù một bước, hắn vẫn cố lắng nghe bọn người đằng sau, bọn chúng ăn uống chả mấy chốc đã say bí tỉ.
“Này.. mai bắt đầu.. đi kiếm đội buôn hàng đi.. để mà thu hết về..”
“Trong cái thành này mình vơ hết sạch.. hức rồi đấy.. mai để ta sang mấy vùng lân cận xem.. xem sao..”
An Văn Quế chớp được cơ hội, hắn bắt đầu hình dung được việc hắn cần phải làm. Đến lúc hắn đứng dậy để về, khi đi qua bàn đám người kia, bọn chúng đã gục gần hết, kẻ thì nằm ra bàn, kẻ thì ôm bình rượu say ngả nghiêng, An Văn Quế ánh mắt âm trầm liếc bọn chúng, hắn nhớ hết từng gương mặt. Sau đó An Văn Quế quay trở về phòng, trong đêm cho gọi hộ vệ theo mình, bọn họ nói vài lời, lúc sau đã thấy hộ vệ vội vã lên ngựa chạy ra ngoài thành.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Văn Quế rời phòng trọ, hắn thay đồ, nhìn như một tên địa chủ loi choi, rồi rời khỏi thành.