Chương 50: Kết Thúc Viên Mãn
“Em thừa biết điều đó mà, không phải sao?”
Ngay lúc nhìn thấy Ngô Gia Vĩ tại nhà của Đỗ Hiểu Nghi, Ngô Gia Hạo liền có thể suy đoán ra mọi chuyện. Cũng phải thôi, nếu Lãnh Hàn Thiên không kể thì tại sao Ngô Gia Vĩ lại biết mà đến nơi này chứ?
“Em thật sự rất không hiểu, Lãnh Hàn Thiên trước kia đối xử tệ bạc với cô ấy như vậy, ấy mà tại sao cô ấy vẫn không thể quên được hắn chứ?”
Ngô Gia Vĩ lắc đầu:
“Gia Hạo, em biết không? Đã là yêu thì làm gì có chuyện đúng sai hay phải trái trắng đen cơ chứ? Cho dù em có tốt bao nhiêu hay Lãnh Hàn Thiên có tàn nhẫn bao nhiêu, một khi trái tim của Đỗ Hiểu Nghi không đặt ở nơi em thì dù cho em là ai, kết quả cũng sẽ chẳng thay đổi. Em yêu cô ấy, đó chỉ có thể gọi là tình đơn phương, và cô ấy cũng không có nghĩa vụ phải đáp trả lại em đâu.”
“Nhưng mà em lại không thể chịu được mỗi khi nhìn thấy cô ấy vì một người mà không vui, mỗi lần như vậy thì em càng muốn ra sức bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu một chút thương tích nào.”
“Anh biết em rất lo cho Hiểu Nghi, cũng hiểu được toàn bộ suy nghĩ của em, nhưng Gia Hạo à, liệu em đã từng nghĩ đến rằng một người phụ nữ kiên định như cô ấy sẽ cần đến sự giúp đỡ của em? Không yêu thì mãi mãi chính là không yêu, dù em có cố gắng ra sao thì ở trái tim của cô ấy cũng chẳng một lần thuộc về em.”
Phải, Ngô Gia Vĩ nói rất đúng, tình yêu là thứ không dễ dàng buông bỏ nhất trên đời, vậy nên muốn Đỗ Hiểu Nghi quên đi được Lãnh Hàn Thiên là điều không thể, và minh chứng tốt nhất đó là từng hành động lo lắng vừa rồi của cô đối với người đàn ông kia. Tình đơn phương, cớ sao lại đau đến thương tâm phế liệt như vậy chứ?
“Lãnh Hàn Thiên, anh mau buông tôi ra.”
“Hiểu Nghi, quay về với anh đi.”
Sau khi sơ cứu vết thương cho Lãnh Hàn Thiên xong, Đỗ Hiểu Nghi vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì liền bị hắn giữ chặt bằng cách lao đến ôm từ phía sau. Đã qua những thương tổn nơi quá khứ, ấy mà hai người bọn họ vẫn không thể tránh khỏi được cái ánh mắt của đối phương, vẫn dây dưa đến độ chặt không đứt, bứt lại không rời.
“Anh làm gì thế hả? Mau đứng lên đi, Lãnh Hàn Thiên!”
Thấy Đỗ Hiểu Nghi không phản ứng lại lời nài nỉ của mình, Lãnh Hàn Thiên hết cách chỉ đành quỳ xuống trước mặt cô để tỏ rõ lòng chân thành đối với một người. Bất quá, giờ đây mặt hắn còn dày hơn cả bê tông cốt thép, vì muốn đưa được vợ về mà chuyện gì cũng làm, cách nào cũng thử.
“Hiểu Nghi, đây là cách cuối cùng mà anh có thể nghĩ ra, nếu em không theo anh về thì anh sẽ không đứng lên đâu!” – Lãnh Hàn Thiên kiên quyết với lựa chọn của chính mình.
Đỗ Hiểu Nghi không ngờ tới, Lãnh Hàn Thiên sẽ vì cô mà hạ thấp giá trị cùng tôn nghiêm của bản thân để quỳ trước mặt cô như vậy, y hệt những gì mà khi xưa cô đã từng chịu. Lãnh Hàn Thiên vốn là kiểu người rất trọng sĩ diện và tự cao, lại kiêu ngạo như thế, nhưng lại chấp nhận bỏ đi toàn bộ chúng trong chính con người của hắn thì rốt cuộc hắn đã phải đắn đo và dằn vặt ra sao chứ?
“Được, em theo anh về.”
“Hiểu Nghi, em nói có thật không đó? Em sẽ không lừa anh chứ?” – Lãnh Hàn Thiên không an tâm, sau đó nhanh chóng hỏi lại người phụ nữ trước mặt như đang muốn xác nhận xem những gì hắn mới nghe có phải là thật hay không.
“Đã làm đến bước đường này rồi thì em còn có thể nói được gì sao? Đến cả một tia nghi hoặc thôi, chẳng phải anh đã một dao chặt đứt rồi à?”
“Cảm ơn em, cảm ơn em đã tin tưởng anh và đồng ý cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.”
Sau khi nhận được câu trả lời ưng ý, Lãnh Hàn Thiên vội vàng đứng dậy, tiến đến ôm lấy người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Không chỉ riêng gì Đỗ Hiểu Nghi mà đến cả một người đàn ông nổi danh ít khi cười như Lãnh Hàn Thiên, giờ đây cũng đều xuất hiện một nụ cười tươi trên nét mặt.
Cả Đỗ Hiểu Nghi và Lãnh Hàn Thiên đều cảm thấy hạnh phúc với quyết định của mình, và có lẽ đây cũng là nguyên do mà bọn họ lại không để ý rằng có một ánh mắt buồn lòng vẫn luôn dõi theo cả hai. Ngô Gia Hạo không nói gì, anh chỉ gượng cười rồi quay lưng bước đi, nếu để ý thì có thể sẽ rất nhanh phát hiện ra câu nói mà anh âm thầm gửi đến hai kẻ đang vui vẻ bên trong kia.
“Chúc em hạnh phúc, và hãy sống thật an yên nhé, người tôi từng thương!”
Từ lúc nhận được sự đồng ý của Đỗ Hiểu Nghi, Lãnh Hàn Thiên dường như quấn quýt cô không rời, có lẽ bản thân hắn cũng sợ hãi, sợ rằng chỉ cần buông ra thì Đỗ Hiểu Nghi cô sẽ chạy mất không vết tích.
“Cơ hội không đến hai lần, và nếu lần này vẫn y hệt như lần đầu, thì chắc chắn chúng ta sau này, vĩnh viễn cũng không còn khả năng nữa đâu.”
Lời nhắc nhở của Đỗ Hiểu Nghi vừa hay cũng là điều mà Lãnh Hàn Thiên luôn đặt ở trong trái tim, từ từ cắm rễ xuống. Thật ra mà nói, không cần Đỗ Hiểu Nghi nhắc nhở thì Lãnh Hàn Thiên hắn cũng chắc chắn sẽ không phạm sai lầm lần hai, bởi cô đối với hắn là tình si, là chấp niệm, là muốn giữ chặt, là bên nhau đến trọn đời.
“Ừ, nhất định. Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ, về nhà thôi, nhà của chúng ta, nhà của anh và em.”
Về nhà thôi, hạnh phúc đến rồi. Yêu một người chính là như vậy đấy, dù biết sẽ đau nhưng vẫn cố chấp đâm đầu, ép bản thân vào thế hiểm nguy khôn lường. Thật ra, tình yêu đôi lúc sẽ trở nên vô vị hoặc nhàm chán, nhưng chỉ cần thêm vào đó một ít sắc màu thôi thì dù có vô vị đến đâu, hẳn cũng trở nên tươi đẹp.