Chương 44: Thay Đổi
“Nguyệt Nhi, em có muốn hỏi anh điều gì không?”
Từ lúc bỏ xa Lãnh Hàn Thiên cho đến khi về đến nhà, Đỗ Hiểu Nghi vẫn giữ y nguyên một trạng thái như cũ nên nét mặt, không vui, không buồn, không giận hờn, càng chẳng trách móc. Ngô Gia Hạo biết rằng việc để lộ ra thân phận thật sự của anh đối với người phụ nữ đối diện quả thật là một cú xoáy không hề nhỏ, thế nhưng anh thà rằng để cô lên tiếng trách cứ còn hơn là vẫn mãi một màu im lặng, không nói lời nào như vậy.
“Hỏi anh cái gì cơ chứ? Hỏi anh về cái thân phận nhị thiếu gia của Ngô gia – một gia tộc có tiếng trong giới thượng lưu sao?”
Đỗ Hiểu Nghi vừa nói vừa nhìn người đàn ông trước mắt, kế đó liền nhả ra một nụ cười hình bán nguyệt:
“Neil, à không, phải là Gia Hạo mới đúng chứ. Gia Hạo à, anh có điều không biết, thật ra em sớm đã nhận ra thân phận thật của anh, cũng đã biết anh chính là bạn thân chí cốt của hắn rồi.”
Đỗ Hiểu Nghi cũng không phải là nói dối, bởi cô đích thị đã biết Neil chính là Ngô Gia Hạo, và Ngô Gia Hạo chính là Neil từ trước đó rồi. Chỉ là, bản thân cô lại không muốn nói ra, vì dù sao thì đó cũng là quyền của anh, anh đã không muốn để lộ ra cho người khác hay thì chắc chắn mọi chuyện đều có nguyên do cả, thế nên nếu cô hỏi thì có khi chỉ càng khiến Ngô Gia Hạo trở nên khó xử hơn mà thôi. Và dĩ nhiên, từ ”hắn” ở đây, không cần nói thì cả hai cũng đều biết là đang ám chỉ đến ai.
“Làm sao em lại biết được chuyện này?”
“Gia Hạo, xin anh hãy đừng bận tâm, bởi nếu em đã biết nhưng lại chọn cách giữ kín tiếng, thì điều đó cũng đồng nghĩa là em không muốn tìm hiểu sâu vào bên trong, cũng chẳng muốn moi móc thông tin bí mật của anh làm gì. Có thể cho là vô tình đi? Thật ra, ngày đó, khi anh nhận được cuộc điện thoại kia, thì em đã vô tình đứng ở một góc mà nghe hết thảy toàn bộ cuộc trò chuyện rồi. Ban đầu, em đúng thật là có hơi sốc một chút, bởi vì em không nghĩ rằng chính em lại quen biết được một người có địa vị cao và tài giỏi như anh, hơn nữa em còn được anh ra tay giúp đỡ rất nhiều lần. Nhưng càng dần về sau, bỗng chốc em lại cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì đã có được một người anh trai tốt như vậy, dù không cùng huyết thống hay không có bất kì một mối quan hệ mật thiết nào cả. Đôi khi, em tự nghĩ, cuộc sống này thật thú vị, thú vị đến choáng ngợp, thú vị đến bất ngờ. Một người được trưởng thành ở dưới đáy xã hội, thấp cổ bé họng như em, ấy mà lại có thể cùng một vị thiếu gia tràn đầy ánh hào quang như anh, cả hai trải qua một khoảng thời gian tuyệt đẹp, đủ để khắc ghi trong lòng.”
Ngô Gia Hạo chầm chậm quan sát từng biểu tình trên khuôn mặt xinh xắn không chút tì vết ấy, anh cảm giác được sự thay đổi rõ rệt của cô sau lần chạm mặt với Lãnh Hàn Thiên vừa mới tức thì. Kỳ lạ, rõ ràng là cùng một người, thế nhưng tại sao lại thay đổi giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy chứ? Người đứng trực diện anh là Bạch Nguyệt Nhi, ấy mà có vẻ như đã không còn là người phụ nữ mà lần đầu tiên Ngô Gia Hạo anh gặp nữa rồi.
Suýt thì quên, cô hiện tại không phải là Đỗ Hiểu Nghi – là người vợ cũ của Lãnh Hàn Thiên hay sao chứ? Cái tên Bạch Nguyệt Nhi kia đúng thật là một cái tên rất đẹp, rất trong sáng, nhưng suy cho cùng, nó cũng chẳng qua là một cái tên giả mà chính cô đã đặt ra nhằm trốn tránh người đàn ông kia. Trước đó, Ngô Gia Hạo lúc nào cũng sợ rằng một khi tiết lộ thân phận thật của mình thì anh có thể sẽ làm cho Đỗ Hiểu Nghi tròn mắt không thể tin, sau đó liền không dám lại gần. Thế nhưng đến sau cùng, Ngô Gia Hạo cũng chưa từng ngờ tới, Bạch Nguyệt Nhi mà anh quen biết lại mang trên mình một thân phận khác, mặc cho đó không phải là thân phận quyền thế nhưng nó cũng đủ để khiến bản thân anh “hưởng thụ” sự kinh ngạc gấp đôi.
“Nguyệt Nhi, liệu có phải lần này gặp lại Lãnh Hàn Thiên, em đã khác rồi hay không?”
Câu hỏi của Ngô Gia Hạo một bước đã làm cho Đỗ Hiểu Nghi bị khựng người lại trong chốc lát, nhưng cái khựng người ấy cũng không quá lâu để cô có thể phản hồi sự chờ đợi một câu trả lời từ trong ánh mắt của người đàn ông bên cạnh.